"Đi vào có cần lo lắng hậu quả về sau hay không?" Lục Thủy mở miệng hỏi.
Theo như truyền thuyết thì Bỉ Chi Hải Ngạn không có nguy hiểm gì.
"Bỉ Chi Hải Ngạn là nơi đối lập với thế giới hiện tại, nơi sinh - tử giao nhau, người sống khó vào được.
Từ xưa tới nay rất nhiều người đều nghĩ như vậy, cho nên mới lo lắng." Chân Võ mở miệng nói.
Và không phải ai cũng biết là bên trong Bỉ Chi Hải Ngạn có Kim Sinh Lộ, có Chuyển Sinh Thụ.
Bọn hắn chỉ nghĩ rằng bên trong có thể có luân hồi tồn tại mà thôi.
Lục Thủy gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó trực tiếp đi về phía lối vào.
Chân Võ và Chân Linh tất nhiên là đi theo ở phía sau.
Bọn hắn nhất định phải duy trì cảnh giác cao độ.
Bởi vì bên trong Bỉ Chi Hải Ngạn không có bất cứ quy tắc gì, không ai biết được trên đường đi chính mình sẽ gặp phải chuyện gì.
Rất nhanh, Lục Thủy đã chui vào trong lối đi.
Khi Lục Thủy đi ở trong đường hầm, hắn có cảm giác như chính mình đang đi ở trên đồng cỏ.
Hắn nhanh chóng nhìn rõ hoàn cảnh ở đây.
Không gian sáng sủa, trên mặt đất mọc đầy hoa cỏ, mang theo một tinh thần tràn đầy sức sống.
Khác nhau một trời một vực so với Bỉ Chi Hải Ngạn trong lời đồn đãi.
"Nơi này chính là Bỉ Chi Hải Ngạn?" Chân Linh hơi tò mò, vô thức hỏi.
Chân Võ cũng thấy kinh ngạc:
"Không giống với lời đồn một chút nào."
Lục Thủy nhìn bãi cỏ, sau đó đi về phía trước:
"Vùng đất này thuộc về Tịnh Thổ, chỉ giao nhau với một phần không gian của Bỉ Chi Hải Ngạn.
Có thể là do hai bên đột nhiên phát sinh một vài va chạm, ngoài ý muốn mà tạo thành.
Đây cũng là lý do vì sao có nhiều lối vào đột ngột xuất hiện ở khắp nơi. Không bao lâu nữa những vùng đất đó sẽ tách khỏi không gian này." Lục Thủy mở miệng nói.
Không có gì nguy hiểm, đến lúc đó chỉ cần chạy thật nhanh là được.
Tốc độ của nhị giai hoàn toàn có thể làm được.
Các vùng đất muốn tách khỏi không gian này cũng có chút khó khăn.
Đương nhiên là tốc độ sẽ không nhanh.
"Thiếu gia có thể phân biệt được chỗ nào thuộc về Bỉ Ngạn hay không?" Chân Linh mở miệng hỏi.
Dựa vào lời nói của thiếu gia thì, chưa vào được Bỉ Ngạn đã gặp phải một vài nguy hiểm tiềm tàng.
Nếu như bọn họ có thể phân biệt đâu là Bỉ Ngạn, thì không cần phải lo lắng vấn đề không gian.
Chỉ cần tập trung chú ý vào cảnh vật ở xung quanh và những người xa lạ kia là được.
"Hỏi thử người ở phía trước một chút là biết." Lục Thủy mở lời nói.
Lúc này ánh mắt của hắn đang dừng lại ở phía trước, nơi đó có một người đàn ông trên lưng mang theo kiếm, và một người con gái đi chân trần, đang nói chuyện với nhau.
Chân Võ và Chân Linh nhìn qua, phát hiện trên người của cô gái kia có chút ánh sáng yếu ớt, nàng mặc một bộ quần áo màu trắng, vô cùng xinh đẹp.
Ánh mắt của nàng thật bình tĩnh, toát ra một tia khí tức cao quý.
Không cần đi xem xét, Chân Võ Chân Linh cũng biết đây là một vị cường giả.
Một cường giả mà bọn họ hoàn toàn không thể đối phó.
"Không cần để ý, đi qua nhìn một chút là được." Lục Thủy mở miệng nói.
Nếu như hắn không có đoán sai, cô gái kia chắc là người của Tịnh Thổ.
Còn người trên lưng có đeo kiếm là Diệp Tân.
Thật không dễ dàng gì mới có thể gặp được Diệp Tân ở nơi này.
Trong hoàn cảnh bình thường, hắn đã sớm vào bên trong rồi.
Sau đó, Lục Thủy đi đến gần nơi mà Diệp Tân đang đứng, ở đây đã có thể nghe được những gì bọn họ nói với nhau.
"Tiền bối, nơi này thật sự không phải là Tịnh Thổ, mà là Bỉ Chi Hải Ngạn." Diệp Tân thấp giọng nói.
"Đất đai dưới chân ta rõ ràng là vùng đất thuộc về Tịnh Thổ, chắc chắn không sai." Mộc Nhiễm nhíu mày nói.
Nàng là bỗng nhiên đến nơi này, mặc dù đứng trên đất đai của Tịnh Thổ nhưng lại cảm thấy vô cùng lạ lẫm.
Nàng từng nghe nói về Bỉ Chi Hải Ngạn, cũng biết gần đây sẽ mở ra.
"Nếu tiền bối không tin, có thể tiếp tục đi về phía trước, khi cùng lúc thấy được hai mặt trăng ở trên trời, có nghĩa là đã đi vào Bỉ Chi Hải Ngạn.
Một không gian không giống như bình thường." Diệp Tân cung kính nói.
Mộc nhiễm im lặng.
Lúc này, nàng cũng thấy được nhóm người của Lục Thủy đang lại gần, tu vi ở nhị giai và tứ giai, nàng không có chú ý nhiều.
Nhưng nàng không thèm để ý, không có nghĩa là Lục Thủy không thèm để ý.
Một cường giả của Tịnh Thổ, có tu vi là thất giai.
Có thể biết được khá nhiều chuyện.
"Nghe nói, Tịnh Thổ có truyền thừa từ lâu đời và đến nay vẫn còn tồn tại. Xin hỏi tiền bối, ngài đối với những chuyện ở thời kỳ Viễn Cổ biết được bao nhiêu?" Lục Thủy đi tới, trực tiếp mở miệng hỏi.
Thất giai, nếu như đánh nhau hắn không có phần thắng.
Nhưng có thể hỏi một chút chuyện của thời kỳ Viễn Cổ, nếu như đối phương biết mà không chịu nói, thì sẽ thử ra tay đánh lén.
Mộc nhiễm nhíu mày nhìn Lục Thủy.
Nơi này vẫn là đất đai của Tịnh Thổ, nàng có thể thông qua đó dò xét được mức độ nguy hiểm của một người.
Ví dụ như người đang đứng trước mặt nàng, mặc dù có chút nguy hiểm nhưng mà không có ảnh hưởng đến tính mạng.
Tu vi của người đang mở miệng nói chuyện kia chỉ có nhị giai, cũng không mang theo nguy hiểm gì.
Nhưng mà đất đai của Tịnh Thổ lại nói nàng hãy cố gắng tránh xa hắn, một khi tiếp xúc sẽ gặp nguy hiểm, là nguy hiểm chết người.
Thật ra, có thể đi vào nơi này thì không phải là kẻ yếu.
Mộc Nhiễm không có ý định trả lời đối phương, nàng muốn dựa vào đất đai của Tịnh Thổ để trực tiếp thoát khỏi nơi này.
Nàng phải đi vào Bỉ Chi Hải Ngạn, chuyện này không có lựa chọn nào khác.
Bây giờ nàng đã không còn cách nào để quay lại.
Nàng không muốn kết bạn, càng không muốn đắc tội với một người nguy hiểm như vậy.
Trực tiếp rời đi là lựa chọn tốt nhất.
Lục Thủy đang chờ đợi đối phương trả lời, nhưng mà đối phương vừa mới nhìn qua, thì hắn phát hiện được nàng đang kết nối với đất đai ở dưới chân, chuẩn bị biến mất khỏi chỗ này.
Lục Thủy: "..."
Không nói một tiếng đã muốn trực tiếp rời đi, thật là hiếm thấy.
Kết nối với đất đai của Tịnh Thổ là đặc quyền của hoàng tộc Tịnh Thổ!?
Diệp Tân cũng rất bất ngờ, người của Tịnh Thổ, vậy mà đi thẳng.
Chạy trốn sao?
Lúc này, Diệp Tân nhìn về phía Lục Thủy, người của Tịnh Thổ không có cảm giác được nguy hiểm, là sẽ không trực tiếp chạy trốn như vậy.
Hắn không đủ khả năng làm cho đối phương không kịp nói gì đã chạy trốn, có thể chứng tỏ vị Tịnh Thổ tiên tử kia không hề yếu, đặc biệt là nàng còn có một vài con bài chưa lật.
Vậy mà Đông Phương Hạo Nguyệt mới nói một câu, đối phương đã trực tiếp rời đi.
Điều này không bình thường.
Vì vậy, Đông Phương Hạo Nguyệt thật sự rất đặc thù?
-----
Dịch: MB