"Đông Phương thiếu gia, lại gặp nhau rồi." Diệp Tân nhìn về phía Lục Thủy ân cần thăm hỏi nói.
Hắn cảm thấy Đông Phương Hạo Nguyệt đúng là rất đặc thù.
Bởi vì thuốc giả của hắn đối phương chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra.
Vừa có tiền vừa có kiến thức tốt.
Bị một thiếu gia như vậy chú ý tới, hắn cũng không dễ chịu gì.
"Đạo hữu là tới bán thuốc giả?" Lục Thủy mở miệng hỏi.
"Đông Phương thiếu gia hiểu lầm." Diệp Tân lập tức phủ nhận.
Nếu như hắn nói "phải", đối phương chắc chắn sẽ qua đây mua hết.
Một chút thú vui khi bán thuốc cũng bị tước đoạt, thật là đáng sợ.
Với lại đối phương cứ mở miệng là nói "thuốc giả", hắn rất khó chịu.
Đặc biệt là không thể phản bác lại.
"Ta lần này chỉ tới xem cho biết Bỉ Ngạn là nơi như thế nào, chủ yếu là lần trước có kể với Đông Phương thiếu gia một câu chuyện xưa, nên ta cũng muốn kiểm tra xem có đúng như vậy không." Diệp Tân mở miệng nói ra.
Lục Thủy cũng không để ý, mà đi ở phía trước, nói:
"Nhìn thấy Song Nguyệt nghĩa là đã đến được Bỉ Ngạn rồi?"
Diệp Tân nhẹ nhàng gật đầu, mở miệng nói:
"Đúng vậy, nhưng nghe nói là người của Tịnh Thổ và Minh Thổ cũng tới, Đông Phương thiếu gia nên cẩn thận mới được.
Người vừa rồi Đông Phương thiếu gia cũng thấy được."
Lục Thủy cúi đầu nhìn đất đai của Tịnh Thổ một chút, không nói gì thêm.
Lần này Bỉ Chi Hải Ngạn mở ra, đều có sự thúc đẩy của Tịnh Thổ và Minh Thổ, xem ra sẽ gặp được không ít bất ngờ.
Đoạn đường này cũng không bình yên.
Trầm mặc một lát, Lục Thủy tò mò nói:
"Phương hướng ở đây có ảnh hưởng gì tới vị trí khi tiến vào Bỉ Chi Hải Ngạn hay không?"
"Có thể là có, Đông Phương thiếu gia muốn đến Kim Sinh Lộ, thì cứ đi về phía trước là được." Diệp Tân chỉ về phía trước và nói.
"Ngươi không đi?" Lục Thủy quay đầu nhìn về phía Diệp Tân.
Diệp Tân gật đầu, giải thích nói:
"Ta muốn đi xem thử Bỉ Ngạn Hoa, rồi sẽ từ nơi đó bắt đầu tìm kiếm những cảnh tượng trong chuyện xưa."
Diệp Tân ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
"Ta phải đi về phía bên trái, nếu như không sai thì rất nhanh sẽ tới được.
Ta không quấy rầy Đông Phương thiếu gia nữa."
Diệp Tân nói xong, lập tức quay đầu rời đi.
Lục Thủy cũng không nói cái gì.
Cũng không có đề cập đến tiền công lần trước.
Nếu đối phương không cần, thì hắn còn có thể nói gì nữa?
Lục Thủy không tiếp tục nghĩ nhiều, trực tiếp đi thẳng về phía trước, đoạn đường này cũng không gần, Lục Thủy đi hết một đêm.
Cho đến sáng sớm ngày thứ hai, Lục Thủy vẫn chưa nhìn thấy được Song Nguyệt.
Nói là đến sáng sớm ngày thứ hai, nhưng mà Lục Thủy cũng không có cảm giác trời đã sáng, nói cách khác thời gian ở bên ngoài không thể dùng cho bên trong này.
Ngược lại, hắn càng đi thì trời càng tối.
Ánh sáng là do Tịnh Thổ mang tới, hiện giờ đã bắt đầu rời xa Tịnh Thổ, ánh sáng cũng từ từ biến mất.
Chỉ còn lại chút ánh sáng lờ mờ.
Lục Thủy có chút không xác định, hiện tại đang là hừng đông, thì sẽ có Song Nguyệt hay là không?
Rất nhanh, Lục Thủy không cần phải lo lắng chuyện này.
Hắn tiếp tục đi, nhìn thấy trời càng ngày càng u ám, hoa cỏ dưới chân cũng đã biến mất.
Khi Lục Thủy đạp chân lên vùng một đất đai hoang vu thì ngừng lại.
Bởi vì lúc này trên bầu trời đã có ánh trăng chiếu rọi xuống.
Trên trời đồng thời xuất hiện hai mặt trăng, dường như hòa lẫn vào đường chân trời, như mộng như ảo.
"Xem ra đã đến Bỉ Chi Hải Ngạn." Lục Thủy mở miệng nói.
Chân Võ, Chân Linh cũng kinh ngạc, khi bọn họ nhìn về sau nhìn thì phát hiện bãi cỏ và ánh sáng ban ngày đã biến mất.
Thay vào đó là một vùng đất đai hoang vu, vô biên vô tận.
Nơi này chính là Hải Chi Biên Ngạn?
Không có hoa, không có cỏ.
Có chỉ sự hoang vu và u ám.
Hoàn cảnh vô cùng khắc nghiệt.
Chênh lệch rất nhiều so với Bỉ Chi Hải Ngạn mà bọn họ tưởng tượng.
Lúc này, ở phía trước đột nhiên truyền đến tiếng vang, dường như có một đám người đang thở dài.
"Thiếu gia, bọn họ chắc là những người trước tiên tiến vào." Chân Võ mở miệng nói.
Lục Thủy nhìn về phía chân trời, sau đó gật đầu:
"Đi qua xem thử."
Rất nhanh nhóm người Lục Thủy đã đi tới trong đám đông.
Lúc này bọn họ mới nhìn thấy, phía trước đám đông có một khối bia đá dính đầy bụi đất.
Trên tấm bia đá có ba cái chữ to được điêu khắc theo phong cách cổ xưa: Nại Hà Kiều.
Phía dưới ba chữ này còn có hai hàng chữ nhỏ: Không qua Nại Hà Kiều, khó gặp Kim Sinh Lộ.
"Nại Hà Kiều?" Lục Thủy thật sự có chút bất ngờ, đúng là Diệp Tân rất quen thuộc đối với nơi này.
Nhưng hắn nhanh chóng có chút nghi hoặc, bởi vì phía sau bia đá không có bóng dáng của bất cứ cây cầu nào.
Chỉ có một dòng sông, chính xác là một dòng sông đã cạn khô.
"Tiền bối, ta có thể thử một chút sao?" Có một giọng nói đột ngột thốt lên từ phía sau.
Là giọng nói của một người con gái.
"Có thể, nhưng phải đi qua Nại Hà Kiều, không có tâm tính nhất định, là không thể nào qua được, lỡ như rơi xuống thì phải mất một ngày mới có thể trở lên.
Đã suy nghĩ kỹ chưa." Là giọng nói của một người đã già.
Lúc này Lục Thủy mới nhìn thấy, có một ông lão tuổi đã xế chiều, đang ngồi bên cạnh bia đá.
"Là nam? Không phải Mạnh Bà sao?"
Trong đầu của Lục Thủy lóe lên một câu hỏi không đáng tin cậy như vậy.
...
Lục gia, Phong Sương Hà.
Lúc này Phong Sương Hà đã bị sương mù dày đặc vờn quanh, một đóa hoa sen tại mặt sông nở rộ.
Khi hoa sen nở rộ, một bé gái với mái tóc sặc sỡ từ ở trong hoa sen xuất hiện.
Nàng sờ lên bụng, cảm thấy vẫn cần hơn một ngày nữa để tiêu hóa.
"Hình như nơi nào đó ở bên ngoài, có thứ gì đó đang kêu gọi ta, muốn cho ta đi đến đó.
Nhưng mà cảm giác không rõ ràng lắm.
Hơn nữa..."
Bé gái tóc màu gõ gõ đầu ngón tay của mình vào nhau.
Theo bản năng, nàng cảm thấy mình không thể xử lý được.
Với trách nhiệm của Thiên Địa Duy Nhất Chân Thần, nơi nào đó đang cần nàng, nàng không thể không quan tâm.
Nàng phải tiêu hóa rất nhiều thần lực mới có thể mơ hồ cảm giác được.
Muốn cảm giác rõ ràng, có lẽ phải tiêu hóa hết toàn bộ.
Nhưng mà xử lý không được làm sao bây giờ?
Bé gái tóc màu nhìn nhìn phía sau.
Sau đó "hô" một tiếng hướng về phía trước bay đi.
Đi tìm một người vừa lợi hại vừa dễ nói chuyện nhờ giúp đỡ.
Quan trọng là sẽ không hung dữ với nàng.
Sau đó Thiên Địa Duy Nhất Chân Thần bắt đầu bay về phía những chỗ ở của Lục gia, giống như đang tìm kiếm cái gì.
. . .
Mộ Tuyết ngồi ở trong đình, nàng cầm thức ăn cho Băng Phượng ăn, hiện tại Băng Phượng đã khôn ngoan hơn rất nhiều.
Ném cục xương cũng sẽ khéo léo ngậm trở về cho ngươi.
Mộ Tuyết nhìn xem Băng Phượng, nàng phát hiện Băng Phượng và Trà Trà không hợp nhau lắm, cả hai có thể trực tiếp đánh nhau.
-----
Dịch: MB