Lục Thủy quay đầu nhìn sang, là một người trông có vẻ quen mắt.
Là một người thanh niên, trên người mặc trang phục tông môn màu đỏ sậm, hình như là Hợp Hoan tông.
Sau đó Lục Thủy đã nhớ được người này là ai.
Là người câu cá ở hồ Hải Đường.
Lúc này, thanh niên kia cũng nhìn lại, đương nhiên là hắn cũng nhận ra Lục Thủy.
"Là ngươi?" Miêu Đồng hơi bất ngờ, người này để lại cho hắn ấn tượng thật sâu sắc, tốc độ câu cá thật sự giống như bật hack.
Sau đó hắn mua mồi câu, nói như thế nào đây, không phải là không sử dụng được.
Mà là không tới phiên hắn dùng.
Một lời khó nói hết.
Miêu Đồng vứt bỏ những suy nghĩ linh tinh rồi mở miệng nói:
"Ta tên là Miêu Đồng, còn đạo hữu?"
"Đông Phương Hạo Nguyệt." Lục Thủy mở miệng xưng tên, tùy tiện hỏi nói:
"Nơi này có cái gì không đúng sao?"
Miêu Đồng vô cùng hứng thú mà bắt đầu giải thích những chuyện này, hắn nói:
"Khi ta tới, lão tiền bối này vẫn chưa có xuất hiện, là có người đã xoa xoa bia đá và vị tiền bối này mới đi ra.
Giống y như đèn thần Aladdin, đạo hữu biết không?"
Lục Thủy gật đầu:
"Biết."
Hắn thật sự có xem qua, bởi vì những gì hắn từng đọc cũng không ít, ở kiếp trước, trước khi kết hôn và sau khi cưới đều có.
Thỉnh thoảng hắn và Mộ Tuyết còn xem chung với nhau.
Mộ Tuyết còn tỏ vẻ khinh thường, nói hắn bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn xem những thứ này.
Nàng còn nói, thiếu gia ngốc như hắn, thì chỉ có thiếu phu nhân ngốc nghếch như nàng mới đồng ý xem chung.
Lục Thủy cười nhạt.
Mỗi cái thời đại đều có những thứ gì đó đáng được chú ý.
Đây không phải ngây thơ, đây là tiến trình của lịch sử.
Mộ Tuyết tính tình nóng nảy như thuốc nổ, trừ bùng nổ ra thì không biết gì hết.
Nhưng mà, một ngày không gặp sẽ làm cho người ta có chút nhớ nhung.
"Sau khi vị tiền bối này đi ra thì trực tiếp nói rõ, hắn có thể giúp những người đã đến đây đi qua Nại Hà Kiều. Nhưng mà hắn chỉ cung cấp trợ giúp, có thể đi qua hay không thì tùy thuộc vào mỗi cá nhân." Miêu Đồng tiếp tục nói.
"Không thể bay thẳng qua sao?" Lục Thủy hỏi.
Dù sao đều phải qua sông, vì sao không được bay qua?
Nơi này vậy mà là Vong Xuyên Hà? hắn còn tưởng đây chỉ là khe suối.
"Có thể, nhưng qua bên kia sẽ không gặp được Kim Sinh Lộ, những người nhận được sự giúp đỡ của vị tiền bối này và đã qua được bờ bên kia, cũng sẽ biến mất.
Dường như Kim Sinh Lộ ở trong một không gian mà mắt thường không thể nhìn thấy được." Miêu Đồng nói ra.
Hắn đã sớm chuẩn bị câu trả lời, cho câu hỏi của Lục Thủy.
Dù sao rất nhiều người tới đây đều sẽ hỏi một lần.
Lúc này, nữ Yêu tu kia đang đi ở phía trên Vong Xuyên Hà, nàng đạp không mà đi, không có sử dụng chút nào lực lượng, hơn nữa nàng vẫn đang nhắm mắt.
"Ta cũng thử qua một lần rồi, cứ nghĩ tâm vô tạp niệm sẽ có thể đi ở phía trên.
Nhưng khi đi được ½ quãng đường thì sẽ giống như trải qua bão tố, nếu như không thể ổn định thì sẽ trực tiếp rơi vào trong Vong Xuyên Hà.
Đừng nhìn sông này không sâu lắm, nếu như rớt xuống, phải hơn một ngày mới có thể đi lên." Miêu Đồng mở miệng nói.
Lục Thủy nhìn Vong Xuyên Hà, phát hiện con sông này không cạn mà còn rất rộng.
Không thể nhìn rõ tình huống bên dưới, bởi vì ở đây không đủ ánh sáng.
"Phía dưới có cái gì?" Lục Thủy hỏi một câu.
"Không có gì cả." Miêu Đồng suy nghĩ một chút, nói:
"Trừ đất đai hoang vu ra, một cái vỏ sò hoặc là xương cá đều không có.
Sạch sẽ tới kỳ lạ."
Lục Thủy không nói gì, hắn bắt đầu quan sát nữ Yêu tu, lúc nàng đã đi được một đoạn đường rồi, phía sau đều rất ổn.
Rất nhiều người đều đang nhìn, đều muốn từ đối phương rút ra kinh nghiệm để chính mình có thể thuận lợi đi qua.
"Tác dụng chính của Kim Sinh Lộ là thể hiện thành tựu của kiếp này!? Con đường này thật sự cần thiết phải đi sao?" Lục Thủy mở miệng hỏi.
"Đông Phương đạo hữu không có hứng thú đối với tương lai của bản thân sao?" Miêu Đồng mở miệng hỏi.
Trong lúc nhất thời, Lục Thủy không có trả lời.
Hắn hiểu rõ tương lai của bản thân hơn bất cứ người nào, và rất có thể Kim Sinh Lộ không thể quan sát được tương lai của hắn.
Nếu như có thể nhìn thấy được thì con đường này sẽ trực tiếp sụp đổ.
Tương lai của hắn, Kim Sinh Lộ không chịu nổi.
Bởi vì tương lai của hắn không còn nằm trong phạm vị của thế giới này.
Kim Sinh Lộ có sụp đổ cũng không thể nào làm được.
"Nhìn kìa, cô gái kia sắp đi đến vị trí mà bão táp sẽ xuất hiện." Miêu Đồng mở miệng nói.
Nói đến đây, hắn nhớ tới cái gì, tiếp tục nói:
"Đúng rồi, trước đó có hai người đã thông qua được Nại Hà Kiều.
Ta không biết hai người đó là ai, nhưng có vẻ không đơn giản chút nào.
Chắc là tiền bối nào đó."
Lục Thủy không có hứng thú đối với chuyện người nào đã đi qua được.
Hắn vẫn đang chăm chú quan sát nữ Yêu tu kia.
Lúc này, trong đôi mắt của Lục Thủy, có thiên địa chi lực đang chuyển động.
"Đến rồi." Không bao lâu, Lục Thủy trong lòng thầm nghĩ.
Hắn nhìn thấy có vô số tạp niệm giống như là bão táp xông về phía nữ Yêu tu kia.
Những tạp niệm này đang điên cuồng ảnh hưởng đến nàng.
Trong vòng mấy lượt hít - thở, nữ Yêu tu kia đã tiếp thu những tạp niệm kia, cuối cùng điểm chống đỡ dưới chân nàng ầm ầm vỡ vụn.
Vèo một tiếng.
Nữ Yêu tu trực tiếp rơi vào bên trong Vong Xuyên Hà.
"Thất bại." Miêu Đồng thở dài.
Bọn hắn muốn đi qua, thật là khó a.
Nhưng đối với bọn hắn mà nói cũng thật là thú vị, đặc biệt là mỗi ngày chỉ có một cơ hội.
Không có gì không tốt.
Dù sao đều là đến giải sầu.
Lục Thủy nhìn về phương hướng mà nữ Yêu tu kia rơi xuống, trầm mặc không nói.
Hắn cảm giác vừa rồi có gì đó không đúng lắm, nhưng muốn cảm nhận rõ ràng thì cần tự mình đi nhìn xem.
"A?"
Ngay lúc Lục Thủy suy nghĩ thì hắn đột nhiên cảm giác có ánh mắt đang nhìn vào mình, ở phía sau cùng và rất mạnh mẽ.
Nhị trưởng lão? Lục Thủy ở trong lòng vô thức nghĩ đến Nhị trưởng lão.
"Không, không giống lắm, Nhị trưởng lão rất ít khi nhìn chằm chằm vào ta như vậy. Mặc dù Nhị trưởng lão không có cảm xúc gì nhiều, nhưng tuyệt đối không dùng ánh mắt lạnh lùng như vậy." Lục Thủy có thể cảm giác được ánh mắt này lạnh như băng.
Nhưng đối phương quá mạnh, nếu như bây giờ ra tay với hắn.
Có thể nói dữ nhiều lành ít.
"Thật phiền phức, vừa ra tới đã gặp được quái vật như thế này." Lục Thủy trong lòng thở dài.
Cuối cùng thì đối phương là ai, hắn căn bản không có đáp án.
"Đông Phương đạo hữu có muốn đi thử không?" Miêu Đồng đột nhiên mở miệng hỏi Lục Thủy.
Lục Thủy quay đầu nhìn Miêu Đồng một chút, sau đó mở miệng hỏi:
"Mỗi lần chỉ có một người được thử?"
"Không phải, bao nhiêu người đều có thể, chỉ là hiện tại ít người, mọi người ăn ý lựa chọn tự đi một mình." Miêu Đồng mở miệng nói ra.
Lục Thủy gật gật đầu:
"Ta đi thử xem."
Đi cảm nhận một chút, xem rốt cuộc Nại Hà Kiều đã xảy ra chuyện gì, nhân cơ hội thử xem có thể trốn thoát ánh mắt kia không.
Sau đó Lục Thủy đi tới trước mặt ông lão, nói:
"Tiền bối, vãn bối có thể thử một chút sao?"
Từ đầu ông lão vẫn đang híp mắt, từ từ mở mắt nhìn Lục Thủy nói:
"Tiểu hữu đi một mình sao?"
Lúc này Chân Võ Chân Linh đang đứng sau lưng Lục Thủy, nên ông lão mới hỏi như vậy.
"Ba người." Lục Thủy không nhanh không chậm trả lời.
"Nếu như rơi xuống, thì phải một ngày sau mới có thể đi lên, ba vị đã hiểu rõ chưa?" Lão giả nhìn ba người Lục Thủy mở miệng hỏi.
Lục Thủy gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.
Chân Võ, Chân Linh cũng theo đó gật đầu.
Thiếu gia của bọn họ muốn từng người một đi thử bọn họ mới phải lo lắng.
Bởi vì như vậy bọn họ sẽ không theo bước tiến của Lục Thủy.
Chẳng khác nào lạc mất tung tích của Lục Thủy.
Mặc dù không có ai trách tội bọn họ, nhưng đây là chuyện vô cùng khó chịu đối với bọn họ.
Là tùy tùng mà lại để lạc mất chủ nhân, thì bọn họ còn có thể làm được cái gì.
-----
Dịch: MB