Lúc này, ông lão vẫy tay, một viên hạt châu màu vàng nhạt từ phía dưới Vong Xuyên Hà bay đi lên.
Sau đó dừng lại ở trước mặt của Lục Thủy nói:
"Chuẩn bị sẵn sàng thì có thể xuất phát."
Thì ra hạt châu này chỉ có một viên, Lục Thủy trong lòng thầm nghĩ.
Lục Thủy nhanh chóng tiếp nhận hạt châu, khi hắn nắm chặt hạt châu, có thể rõ ràng cảm giác được chính mình tiếp xúc với một lực lượng đặc thù.
Và chỉ cần giữ được bình tĩnh thì sẽ duy trì được sự tiếp xúc này.
Hoặc là sự kết nối.
"Chuẩn bị xong?" Lục Thủy mở miệng hỏi.
Đương nhiên là hắn hỏi Chân Võ và Chân Linh.
Chân Võ, Chân Linh liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó đồng thời gật đầu:
"Rồi."
Lục Thủy không chần chờ mà trực tiếp cất bước, bước từng bước một hướng về phía trước mà đi.
Miêu Đồng nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Lục Thủy, hắn cảm thấy vận may của đối phương rất tốt, biết đâu sẽ thành công.
Những người khác cũng đang nhìn xem.
"Lần đầu tiên nhìn thấy ba người cùng nhau đi tới."
"Đúng vậy, để xem một người thất bại thì có làm cho những người khác cũng bị thất bại hay không."
Bởi vì trước đó, bọn họ chưa bao giờ thử đi theo nhóm như thế này, mặc dù lão tiền bối nói một người hay một nhóm người đều không có gì khác nhau.
Nhưng mà có một số việc vẫn là chờ người khác thử trước, mới có thể đưa ra kết luận chính xác.
Vì không ai khẳng định được, lão tiền bối này có nói dối hay không.
Lục Thủy cũng không quan tâm những gì lão tiền bối nói là thật hay giả, hắn muốn nhanh chóng đến phía trước xem đã xảy ra chuyện gì.
Rất nhanh ba người Lục Thủy đã đi tới phía trên Vong Xuyên Hà.
Lục Thủy không giống như những người khác, hắn mở to mắt nhìn xuống dưới chân, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được bên dưới không phải là không khí, mà là vật liệu gỗ.
Hắn đang đi trên một cây cầu bằng gỗ.
Loại cảm giác này giống như là dưới chân của hắn có một chiếc cầu độc mộc.
"Thì ra là như vậy, Nại Hà Kiều không phải là không tồn tại hoặc vô hình, nếu như ta không có đoán sai, ở phía trước chắc chắn có thể trực tiếp nhìn thấy đáp án." Lục Thủy trong lòng nghĩ như vậy.
Sau đó tăng tốc độ.
Nhưng vừa mới thử bước nhanh hơn thì hắn có cảm giác mình bị hụt chân.
Sau đó Lục Thủy hơi chao đảo một chút.
Lục Thủy: "???"
A ?
Trong khi Lục Thủy chưa hết sửng sốt, thì thân thể hắn càng lắc lư nhiều hơn.
Lục Thủy hét lên một tiếng sau đó trực tiếp rơi từ trên không trung xuống.
Lục Thủy cứ như vậy mà rớt xuống phía dưới Nại Hà Kiều.
Chân Võ Chân Linh đều nhất thời ngây người ngay tại chỗ, bọn hắn không cần nghĩ ngợi gì đều muốn nhảy theo.
Nhưng mà không có rơi xuống.
"Tâm tính, đừng để tâm tính tiếp tục bình tĩnh." Chân Linh lập tức nói.
Chân Võ cũng hiểu được, nói theo:
"Bước nhanh một chút chắc có thể rơi xuống dưới."
Bọn họ không thể hiểu nổi vì sao thiếu gia lại đột nhiên rơi xuống, nhìn dáng vẻ thì thiếu gia cũng rất là kinh ngạc.
Giống như là bị ép buộc.
Có phải là quá sớm hay không?
Lúc này mới đi được bao xa?
Bọn hắn chợt nhớ lại vị thiếu gia hay phô trương của trước kia.
Có phải thiếu gia chưa kịp chuyển đổi nhân vật?
Vùng vẫy một hồi, cuối cùng Chân Võ, Chân Linh cũng rớt xuống.
Bọn họ chỉ hy vọng không bị lạc mất thiếu gia.
Những người đang đứng ở phía sau quan sát, từng người đều không biết phải nói sao.
"Tốc độ té xuống như thế này có nhanh quá không?"
"Người trẻ tuổi thật là biết cách yêu đương."
"Người có đạo lữ thật sự là đáng sợ, hủy hoại tương lai."
"Các ngươi biết cái gì, trong thế giới của hai người, những người khác đều là kẻ ngu."
"..."
"Cái gì mà ngu ngốc, các ngươi không nhìn thấy người của Hợp Hoan tông đang đứng phía sau? Sắc mặt tái nhợt tới vậy."
"Nghe nói Hợp Hoan tông là vì tu luyện."
"Có phải vậy không? Nghe nói Hợp Hoan tông là một môn phái lớn, tông chủ của bọn hắn rốt cuộc là nam hay là nữ?"
Miêu Đồng: "..."
Vì sao người bị hại luôn là hắn?
Lần trước câu cá là như vậy, lần này Đông Phương Hạo Nguyệt đi thử Nại Hà Kiều cũng như vậy.
Lần này hắn không có làm cái gì hết.
Nhưng mà, Đông Phương Hạo Nguyệt thật là kỳ lạ, sớm như vậy thì rớt xuống, rõ ràng vận may rất là “đỏ” mà.
Miêu Đồng không hiểu, nhưng mà hắn cảm thấy mình nên rời xa đám đông.
Lỡ như bọn họ đến hỏi tông chủ của hắn là nam hay nữ sẽ không tốt.
Bởi vì hắn cũng không biết.
Tông chủ siêu cấp thần bí.
. . .
Ở một khu đất xa xa, có một thiếu nữ đang đứng.
Mặt đất ở dưới chân của nàng dường như được bao phủ bởi một lớp băng, khắp người nàng tỏa ra hơi thở lạnh lẽo.
Lúc này, trên nét mặt lạnh lẽo của nàng có một chút ngạc nhiên.
Lục Thủy rớt xuống Nại Hà Kiều, rất là đột ngột, làm cho người ta phải kinh ngạc.
"Lúc mà hắn té xuống, bản thân hắn cũng rất ngạc nhiên, có lẽ là do quá nóng vội mà ra." Băng Hải Nữ Thần lẩm bẩm một mình.
Nói thật, khoảnh khắc nhìn thấy Lục Thủy rơi xuống, trong lòng của nàng cũng khó mà chấp nhận được.
Nhanh như vậy đã rơi xuống?
Lần đầu tiên nàng thấy khoảng cách gần như vậy.
Nhưng nàng nhìn thế nào, cũng không cảm thấy đây là do đối phương cố ý.
Nàng đã tới tận đây, tất nhiên muốn xem thử đối phương đi Kim Sinh Lộ.
Nếu như cuối cùng Lục Thủy gây khó dễ, vậy thì nàng sẽ vận dụng lực lượng, bắt cầu cho tất cả mọi người.
"Từ bao giờ mà một trong bảy đại Chủ Thần của Thần Chúng - Băng Hải Nữ Thần, lại cảm thấy hứng thú đối với một người bình thường?" Có một giọng nói đột ngột vang lên ở phía sau lưng của Băng Hải Nữ Thần.
Là giọng nữ, còn có chút non nớt.
Một đứa con nít?
"Có thể im hơi lặng tiếng xuất hiện ở sau lưng của bản thần, mà còn có giọng nói của trẻ con, toàn bộ Tu Chân giới cũng không có người thứ hai." Băng Hải Nữ Thần vừa nói vừa quay đầu nhìn đi lại.
Đó là một bé gái mặc quần áo màu trắng và áo khoác trắng.
Hai tay bỏ trong túi áo, vẻ mặt bình tĩnh.
Xét về khí chất, tuyệt đối không thua kém Băng Hải Nữ Thần một chút nào.
Mà lại đáng yêu hơn nhiều.
"Lục gia Nhị trưởng lão - Lục Hữu Đình." Băng Hải Nữ Thần nhìn Nhị trưởng lão, lạnh lùng nói.
Nếu là Lục gia Nhị trưởng lão thì nàng không cần lo lắng.
Nhưng mà nàng để ý là, Lục gia Đại trưởng lão - Lục Vô Vi có ở chỗ này hay không.
Băng Hải Nữ Thần đang đứng cách đó không xa, Nhị trưởng lão nhìn Băng Hải Nữ Thần, sau đó bước từng bước một, đi thẳng tới.
"Không cần cảm nhận khắp bốn phía, Đại trưởng lão sẽ không tới."
"Ngươi không phải là đối thủ của ta." Băng Hải Nữ Thần nhìn Nhị trưởng lão nói.
Ý tứ của nàng rất rõ ràng, không có Đại trưởng lão làm chỗ dựa, một cái Lục Hữu Đình không dám tùy tiện đứng trước mặt nàng như vậy.
"Dù sao, ta ở Lục gia chỉ là phụ trách hậu cần." Nhị trưởng lão nói khẽ.
Đối với những chuyện râu ria như thế này, Nhị trưởng lão sẽ không thèm chú ý.
Nàng chú ý tới là vì, vừa rồi, Băng Hải Nữ Thần đang nhìn Lục Thủy.
Thần Chúng và Lục gia của bọn họ thật sự có thù oán.
Nhưng mà một vị Chủ Thần, cho dù là phân thân, cũng không cần tự mình đến xem xét thiếu gia của Lục gia.
"Nàng phát hiện Lục Thủy không bình thường? Muốn tự mình tới xác định?" Nhị trưởng lão trong lòng có chút lo lắng.
Nàng không thể xác định, rốt cuộc đối phương đang nghĩ gì.
Cho nên nàng đành phải từ bỏ việc tìm kiếm Bỉ Ngạn Hoa, tới xem xét.
Thần Chúng tuyệt đối không hy vọng Lục gia xuất hiện một thiên kiêu mạnh nhất từ trước đến nay.
Đương nhiên, cũng có thể là nàng quá lo lắng.
"Lục gia Đại trưởng lão không đến, ngươi không sợ chính mình gặp nguy hiểm sao?" Băng Hải Nữ Thần mở miệng hỏi.
Nàng cũng rất kinh ngạc.
"Lục gia Nhị trưởng lão cũng tới, nàng lại nhìn thấy ta đang quan sát Lục Thủy?
Xem ra Lục gia còn coi trọng Lục Thủy hơn so với dự đoán của ta.
Bọn hắn cũng rất quan tâm biểu hiện của Lục Thủy ở Kim Sinh Lộ?"
Băng Hải Nữ Thần cảm thấy khó hiểu.
Lục gia đều muốn đến xem xét Kim Sinh Lộ của Lục Thủy, Lục Thủy thật là có vấn đề sao?
Hay là nói, Lục Thủy có vấn đề nên bọn hắn mới muốn nhìn?
-----
Dịch: MB