Nhị trưởng lão và Băng Hải Nữ Thần đều đứng yên tại chỗ, giữa các nàng không có động tác khác.
Nhưng khí tức của lực lượng đang không ngừng va chạm.
Chỉ là những va chạm hời hợt chứ không thật sự giao tranh với nhau.
Có lẽ cả hai bên đều cảm thấy, không cần thiết phải đánh nhau vào lúc này.
"Vì sao Nữ thần lại đến chốn Bỉ Ngạn này?" Nhị trưởng lão mở miệng hỏi.
Nàng không biết mục đích của đối phương, chỉ có thể thử từ trong miệng của đối phương phân tích một chút gì đó.
"Vậy thì Nhị trưởng lão của Lục gia vì sao lại tới đây?" Băng Hải Nữ Thần mở miệng hỏi lại.
Đương nhiên là nàng không thể lộ ra bất cứ tin tức gì.
Đến đây thì hai người đều không có mở miệng nói chuyện nữa.
Mà đang kiềm chế lẫn nhau.
Nhị trưởng lão cảm thấy phải đề phòng đối phương, đặc biệt là đối phương vừa mới chú ý vào Lục Thủy.
Mặc kệ Lục Thủy có đặc biệt hay không đều xứng đáng để nàng chú ý.
Băng Hải Nữ Thần cũng đang lo lắng đối phương sẽ gọi Đại trưởng lão của Lục gia đến, nếu như không chú ý tới đối phương, nàng phải luôn luôn đề phòng bản thân bị đánh lén.
Như vậy sẽ không có lợi đối với mục đích của chuyến đi này.
Vì vậy tốt nhất là ở chỗ này chờ đợi.
Chắc chắn là Lục Thủy sẽ trở lại Nại Hà Kiều.
—— ——
Lục Thủy sẽ trực tiếp rơi vào trong Vong Xuyên Hà Đạo, mặc dù đang rơi xuống, nhưng vẻ mặt của Lục Thủy lại bình tĩnh lạ thường.
Hắn không hề quan tâm chuyện mình sẽ rơi xuống.
Lúc này, hạt châu màu vàng nhạt đã thoát khỏi bàn tay của hắn, không biết bay đi nơi nào.
Có lẽ ở trên tay của Chân Võ hoặc là Chân Linh, chỉ cần rơi khỏi Nại Hà Kiều thì sẽ không cầm được hạt châu nữa.
Chắc là có mối liên hệ đặc biệt nào đó với Nại Hà Kiều.
Nhưng trái lại, Lục Thủy rất để ý đối với chuyện mình sẩy chân rơi xuống.
"Có thể là do nhất thời mất tập trung, đây không phải là vấn đề lớn gì."
Lục Thủy cảm nhận được thân thể đang rơi xuống, tại khoảnh khắc vừa mới bị rơi xuống, hắn nghe được một âm thanh khác thường.
"Có tiếng nước chảy, là Vong Xuyên Hà sao?"
Lục Thủy trầm mặc một lát thì có chút đáp án:
"Là như vậy sao?
Bỉ Chi Hải Ngạn mà chúng ta nhìn thấy không phải là Bỉ Chi Hải Ngạn thật sự.
Nhưng mục đích của việc này là gì?"
Lục Thủy đưa lưng về phía Vong Xuyên Hà Đạo, hắn nghĩ mãi vẫn không hiểu được mục đích của việc này.
Nếu hắn có thể tiếp xúc lâu hơn, sẽ có thể phát hiện được một chút manh mối.
Đáng tiếc, thời gian tiếp xúc quá ngắn.
Hắn không thể nào xác định được nguyên nhân cụ thể.
"Tuy nhiên ánh mắt kia đã biến mất, không còn bị nhìn chằm chằm nữa, cũng xem như là một chuyện tốt."
Lục Thủy nghĩ thầm ở trong lòng.
Lại rơi thêm một lúc, thân thể của Lục Thủy chậm rãi đứng thẳng, lúc này, dưới chân hắn xuất hiện một cơn gió.
Một cơn gió đột ngột nổi lên từ dưới đáy sông phủ đầy đất cát của Vong Xuyên Hà.
Gió thổi bay đất cát, thân thể của Lục Thủy chậm rãi rơi xuống.
Tiếng gió thổi rít qua, chân Lục Thủy vững vàng giẫm lên mặt đất của Vong Xuyên Hà Đạo.
Lục Thủy vừa xuống tới thì bắt đầu quan sát xung quanh, đập vào mắt là một vùng đất đai khô cằn, cát đất ở đây có vẻ tơi xốp.
Có chút trái ngược với vẻ bề ngoài đặc biệt cứng rắn.
Ở nơi này không có gì ngoài cát đá.
Không có thực vật hay cây cối, càng không có vỏ sò, xương cá.
Cũng không có những đồ vật gì khác.
Nhưng lại có một hai dấu chân người.
Có chút xa, những người đó vẫn tiếp tục bước về phía trước.
"Chắc là của những người bị rơi xuống trước." Lục Thủy tự đưa ra đáp án.
Bởi vì nơi mà hắn rơi xuống tương đối gần bờ sông, cho nên đối với nhiều người phía trước, bây giờ hắn đang ở phía sau những người khác.
Chỉ có một khả năng.
Đó là người đứng sau hắn, sau một quãng đường dài, cuối cùng cũng đến được bờ bên kia.
Lục Thủy không có rời đi, mà ngồi xuống vẽ một cái trận pháp, sau đó dùng Thiên Địa Chi Lực cảm nhận đất đai của Bỉ Chi Hải Ngạn.
"Cảm giác chưa bao giờ có dòng sông, nhưng cũng có thể là đã khô cạn từ lâu."
Lúc ban đầu, Bỉ Chi Hải Ngạn là nơi như thế nào, Lục Thủy không biết, và cũng không một ai biết.
Nhưng mà, nơi này chắc chắn đang che giấu một thứ gì đó, và phải tìm được chìa khóa thì mới có thể mở ra.
Lục Thủy không có suy nghĩ nhiều, mà từ trên người lấy ra ba hạt đậu nành.
Sau đó nhẹ nhàng rãi xuống.
"Tát Đậu Thành Binh." Lục Thủy nhẹ giọng tự nói.
Nói đại mà thôi, thật ra chiêu này không phải là "Tát Đậu Thành Binh".
Đậu nành sau khi rơi xuống thì tự động chui vào trong đất.
Sau đó một hạt đi về phía thượng du, một hạt đi về phía hạ du, còn lại một viên thì đi về phía bên kia bờ sông.
Đây là những phân thân mà Lục Thủy đặc biệt chuẩn bị.
Mỗi viên đậu nành đều mất rất nhiều thời gian để khắc hoạ trận pháp, và được thêm vào Thiên Địa Chi Lực. Trong phạm vi nhất định, lực lượng của hắn có thể tác động lên hạt đậu trong đất, sau đó vượt không gian hiện thân, tương tự như cách Mộ Tuyết đã làm lúc ở Thiên Tai cổ thành.
Với thực lực của hắn, nếu khoảng cách quá xa, sẽ bị mất hiệu lực.
Nhưng mà trên hạt đậu nành có trận pháp của hắn, trên đường đi, nếu như vượt ngoài phạm vị ảnh hưởng thì sẽ khắc ấn trận pháp, để kéo dài khoảng cách thêm một chút.
Tóm lại, hắn chuẩn bị rất đầy đủ.
Bằng cách này, hắn có làm chuyện gì đi nữa, Nhị trưởng lão cũng sẽ không phát hiện được.
Bởi vì Nhị trưởng lão chỉ đi tìm bản thể của hắn.
Đến lúc đó Nhị trưởng lão sẽ nhìn hắn rồi khen ngợi con nhà người ta.
Điều kiện là hắn phải gây ra chuyện gì đó, không thì Nhị trưởng lão cũng không có gì để tán thưởng.
Sau khi làm xong mọi việc, Lục Thủy tiếp tục đứng tại chỗ chờ đợi.
Có lẽ, Chân Võ, Chân Linh đã xuống tới rồi.
Kết quả là, Lục Thủy lập tức nhìn thấy phía trước có hai người rơi xuống.
Một nam, một nữ.
Nam nhanh hơn một chút, có thể là do cân nặng.
Hai người kia tự nhiên là Chân Võ, Chân Linh.
Oanh, oanh hai tiếng.
Chân Võ, Chân Linh đã rơi xuống đất.
Lục Thủy phất tay một cái, bụi đất trực tiếp bị hắn xua đi.
Lập tức nhấc chân đi về phía thượng du.
Chân Võ, Chân Linh nhanh chóng theo sau.
"Thiếu gia, ngươi không sao chứ?"
Lục Thủy đang đi trên đường, lắc đầu. Hắn cảm thấy, con đường đi hướng thượng du của Vong Xuyên Hà Đạo, cũng không dễ đi.
Vì vậy mới cần một ngày.
— —
Lục Thủy thử một chút, phát hiện bay lên cũng không dễ dàng.
"Các ngươi có thể ngự kiếm phi hành sao?" Lục Thủy hỏi Chân Võ, Chân Linh lúc này đã theo kịp.
Chân Võ, Chân Linh cũng thử, một lúc sau, rất khó khăn mới bay lên được một chút, lại lên cao nữa thì giống như đụng vào một áp lực cực kì lớn.
"Không tốt lắm, giống như có thứ gì đó rất lớn đang áp chế chúng ta." Chân Võ mở miệng nói.
"Giống như hai chúng ta thật sự ở trong dòng chảy của Vong Xuyên Hà." Chân Linh nói ra cái nhìn của mình.
-----
Dịch: MB