Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 620 - Chương 620: Lục Thủy Làm Rung Chuyển Bỉ Chi Hải Ngạn 2

Chương 620: Lục Thủy Làm Rung Chuyển Bỉ Chi Hải Ngạn 2 Chương 620: Lục Thủy Làm Rung Chuyển Bỉ Chi Hải Ngạn 2

Lục Thủy chỉ gật đầu.

Xem ra, vẫn có một chút ít ảnh hưởng, không phải bị cách ly.

Nghĩ như vậy, Lục Thủy thử đưa tay chạm vào phía trước và vận dụng Thiên Địa Chi Lực.

Dựa vào tiếp xúc trước đó và sự hiểu biết, bắt đầu thăm dò.

Rất nhanh, tay của Lục Thủy đụng phải cái gì đó, nhưng không phải là đồ vật có thực.

Lục Thủy lập tức gia tăng Thiên Địa Chi Lực.

Chân Võ và Chân Linh đứng sau lưng Lục Thủy, bọn họ không biết Lục Thủy muốn làm gì, nhưng mà bọn họ vẫn cảm giác được Lục Thủy đụng phải cái gì đó.

Bọn hắn không biết được thứ đó rốt cuộc là cái gì.

Thiếu gia luôn luôn làm vài chuyện mà người khác không thể nào hiểu được.

Soạt.

Trong khi Chân Võ, Chân Linh đang cảm thấy khó hiểu, thì bọn họ đột nhiên nghe được tiếng nước chảy.

Kế tiếp, bọn họ nhìn thấy nước sông đục ngầu xuất hiện ở phía trước, nơi tay của thiếu gia bọn họ chạm vào.

"Sông, nước sông?" Chân Võ ngây ngẩn cả người, thậm chí không thể nào hiểu được.

Bọn hắn khẳng định nước sông là trống rỗng chảy ra.

"Nước này có một lực lượng kỳ lạ." Chân Linh cũng lập tức nói.

Trong lúc bọn hắn kinh ngạc thì nước sông đột ngột dừng lại.

Đồng thời bọn họ cũng nhìn thấy thiếu gia của bọn họ để tay xuống.

Nước sông là do thiếu gia của bọn họ làm ra.

Nước đó từ đâu mà có?

Lục Thủy để tay xuống, cũng không có thử lại, bởi vì tiêu hao quá nhiều Thiên Địa Chi Lực, không cần thiết ở giữa khoảng không mở ra một cái khe hở khi mà hắn không muốn đi vào trong.

Nếu muốn mở một cái khe hở đủ rộng cho bọn họ đi vào, thì sẽ tiêu hao hết tất cả Thiên Địa Chi Lực mà hắn đang có.

Cái được không đủ bù cái mất.

Tốt hơn là đi tìm xem lỗ hổng thực sự đang ở đâu.

Đến lúc đó sẽ biết được chuyện gì xảy ra.

"Nước của Vong Xuyên Hà, không cần kinh ngạc." Lục Thủy nhìn thấy Chân Võ, Chân Linh ngạc nhiên như vậy nên thuận miệng giải thích một câu.

Nước của Vong Xuyên Hà?

Trong lúc nhất thời, Chân Võ Chân Linh đều có chút lo lắng nhìn xem bốn phía, thật ra thì nơi này cũng có nước?

Nếu như nước của Vong Xuyên Hà đột nhiên xuất hiện, bọn họ có thể từ nơi này chạy trốn sao?

Một cảm giác nguy hiểm bao trùm bọn họ.

Nhưng bọn họ vẫn rất tò mò.

"Thiếu gia, rõ ràng là Vong Xuyên Hà có nước, nhưng vì sao ở trong Vong Xuyên Hà Đạo lại không có?" Chân Võ mở miệng hỏi.

Lục Thủy liếc mắt nhìn Chân Võ một cái:

"Nói, các ngươi cũng không hiểu."

Chân Võ, Chân Linh: "..."

Được rồi, lời thiếu gia nói đều là sự thật.

Những thứ phức tạp như vậy, bọn hắn thật sự không thể hiểu nổi.

Nếu mà thiếu gia có thể giải thích thì tốt biết mấy.

Lục Thủy không muốn giải thích, chuyện này nói ra rất dài dòng, bắt đầu kể thì phải kể một đống lớn.

Hơn nữa, hắn vẫn chưa xác định được toàn bộ kết cấu, cần phải đi xem xét một lần.

"Đi thượng du nhìn xem." Lục Thủy nói xong thì cất bước đi về phía trước.

Tốc độ của hắn cũng không chậm, bởi vì nơi này không thể ảnh hưởng đến hắn được.

Nhìn thấy Lục Thủy đi nhanh như vậy, Chân Võ Chân Linh cũng không than phiền gì, đây là thiếu gia đang huấn luyện cho bọn họ.

Sau đó hai người cũng tăng tốc bước nhanh, bởi vì bọn họ muốn cố gắng theo kịp bước chân của thiếu gia.

—— ——

Diệp Tân nhìn thấy Song Nguyệt, trực tiếp hướng về phía Song Nguyệt mà đi .

Nét mặt của hắn đã không còn ung dung, cũng không nhanh mồm nhanh miệng như lúc bán thuốc giả nữa.

Mặc dù nhìn rất bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt của hắn lại lộ ra từng tia bi thương.

Dường như vô số năm chờ đợi mà kết quả lại là công dã tràng.

Hắn chỉ đi theo một phương hướng duy nhất, không để ý những phương hướng khác, với hắn mà nói Song Nguyệt chính là phương hướng.

Lúc này, hắn đang đi ở phía trên sông - núi, nhìn xuống phía dưới tựa như con sông thật lớn, nhưng mà phía dưới thật sự không có gì cả.

Cho dù là một giọt nước cũng không có.

Diệp Tân thu hồi ánh mắt, sau đó nhìn về dòng sông bên cạnh, thở dài một tiếng:

"Khi nào thì Vong Xuyên mới có thể có nước?"

Liếc mắt nhìn Vong Xuyên một cái, Diệp Tân ngẩng đầu nhìn về phía hai bên bờ Vong Xuyên , lại là một tia bất đắc dĩ:

"Bỉ Ngạn hoa, khi nào có thể nở?"

"Bỉ Ngạn Hoa không nở, Vong Xuyên Hà không chảy, Nại Hà Kiều đến nay không bóng dáng."

Hết thảy đều giống với trước kia.

Không một chút biến hóa."

"Đến nỗi bầu trời cũng bình lặng như xưa, vô số năm chưa từng thay đổi." Diệp Tân nhìn lên bầu trời trầm giọng nói.

Ầm ầm!

Ầm ầm!!

Khi tiếng nói của Diệp Tân vừa rơi xuống.

Trên bầu trời đột nhiên vang lên tiếng sấm, một tia chớp lóe lên ở giữa Song Nguyệt.

Tất cả các vùng đất trong Bỉ Ngạn đều đột ngột rung lên một cái, giống như bị cái gì đó làm cho chấn động.

Như có cái gì đó sắp phá tan gông xiềng.

Diệp Tân bỗng nhiên ngây ngẩn cả người khi cảm nhận được tất cả.

"Xảy, xảy ra chuyện gì rồi?"

"Vì sao lại đột ngột xuất hiện biến đổi khác thường? Vô số năm qua, Bỉ Ngạn chưa bao giờ xuất hiện tình huống như thế này."

Rất nhanh, Diệp Tân có chút lo lắng:

"Là Chuyển Sinh Thụ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao?"

Diệp Tân không chút do dự lấy ra hộp kiếm sau lưng.

"Phịch" một tiếng hộp kiếm trực tiếp bị Diệp Tân dựng đứng trên mặt đất, sau đó hắn chuyển động tay, hộp kiếm trượt ra hai bên.

Tiếp theo, rất nhiều lá cây từ trong hộp kiếm xuất hiện.

Tất cả lá cây đều có màu xanh biếc, những lá cây này nổi bồng bềnh giữa không trung, mỗi một lá đều mang theo khí tức đủ để những người tu chân bình thường phải kiêng kỵ.

Diệp Tân dùng ngón tay tạo thành chỉ pháp, trực tiếp điều khiển những lá cây này.

"Mở đường."

Theo tiếng nói của Diệp Tân rơi xuống, những lá cây này không ngừng xông về phía trước, dường như muốn phá vỡ không gian.

Mà Diệp Tân cũng không có chần chờ, trực tiếp đi theo lá cây, một đường hướng về phía trước.

Giống như muốn tiến về một nơi mà người bình thường không cách nào đến được.

Hắn có chuyện rất quan trọng phải đi xác nhận.

—— ——

Nhị trưởng lão đang ở một nơi cách Nại Hà Kiều không xa. Sau khi Lục Thủy rơi xuống thì nàng không thể cảm nhận được Lục Thủy.

Vong Xuyên Hà thật sự không đơn giản chút nào.

Nhưng không đáng để nàng phải lo lắng, duy nhất nên lo lắng, đó là Thần Chúng Chủ Thần, Băng Hải Nữ Thần.

Một cái phân thân thì mức độ uy hiếp không cao, nhưng sự chú ý của một vị Chủ Thần có thể mang đến uy hiếp hoặc lớn hoặc nhỏ.

Một điều vô cùng quan trọng là, đối phương đã có suy đoán gì đó đối với năng lực của Lục Thủy.

Nếu như suy đoán đó cần được xác định, như vậy thì tình cảnh của Lục Thủy vô cùng nguy hiểm.

"Cũng may lần này đến đây, không thì sự việc có thể phát triển theo hướng khó lường."

"Hơn nữa, Bỉ Chi Hải Ngạn còn có những người khác âm thầm thúc đẩy, nếu như có liên quan với Băng Hải Nữ Thần, vậy thì..."

Nhị trưởng lão không có tiếp tục suy nghĩ.

Nàng lấy ra một ít linh dược rồi bắt đầu ngay tại chỗ xử lý.

Rảnh rỗi làm chút chuyện rảnh rỗi.

-----

Dịch: MB

Bình Luận (0)
Comment