Nhìn thấy Nhị trưởng lão Lục Hữu Đình của Lục gia vậy mà bắt đầu xử lý linh dược, Băng Hải Nữ Thần nhíu nhíu mày.
"Là cố ý chơi trò tâm lý, hay là nàng có đầy đủ thực lực?" Băng Hải Nữ Thần không thể xác định.
Nhưng nàng cũng không dám xem thường Lục Hữu Đình, nàng vẫn luôn chú ý đến khí tức xung quanh.
Nếu có mùi vị gì đặc thù hoặc là những vật khác xuất hiện, nàng sẽ trước tiên biến mất.
Nàng có đầy đủ hiểu biết đối với y thuật của Nhị trưởng lão của Lục gia - Lục Hữu Đình.
Ở cảnh giới của nàng, hết thảy độc đều không có tác dụng.
Luôn có những thứ mà chúng ta chưa biết tới.
Nếu như chủ quan, hoặc là khinh thường đối phương.
Kết cục của nàng cũng sẽ giống như kết cục của Thái Dương Thần.
Bất kể như thế nào, nàng đều không thể phớt lờ. Bản thể ở phía bên kia cũng đang cảnh giác, phòng ngừa bị truy tung ngược lại.
Ầm ầm!
Ầm ầm!!
Đột nhiên có tiếng vang từ phía chân trời truyền đến.
Làm cho Băng Hải Nữ Thần và Nhị trưởng lão đều sững sờ.
Lập tức nhìn về phía chân trời.
Bên trong Song nguyệt đột nhiên có ánh chớp lấp lóe, nhìn như bình thường, nhưng mà từ xưa đến nay Bỉ Chi Hải Ngạn chưa từng có sấm sét.
Các nàng nhanh chóng phát giác được những biến hóa ở xung quanh, giống như có đồ vật gì bị rung chuyển.
Toàn bộ Bỉ Ngạn đều đang chấn động.
"Xảy ra chuyện gì rồi? Lục Thủy không có ở trong tầm mắt của ta, là hắn sao?" Nhị trưởng lão trước tiên nghĩ đến Lục Thủy.
Nhưng luôn cảm thấy không có khả năng, hơn nữa Lục Thủy đang ở dưới Vong Xuyên Hà Đạo, không thể làm rung chuyển toàn bộ Bỉ Chi Hải Ngạn.
Như vậy chỗ nào xuất hiện biến đổi khác thường rồi?
Nhị trưởng lão rất muốn đi khắp nơi xem thử, nhưng mà không thể đi.
Băng Hải Nữ Thần cũng rất kinh ngạc, nhưng nàng không có chút manh mối nào.
Biến động khác thường lúc nãy không phải tới từ bên dưới Vong Xuyên Hà Đạo, nên nàng sẽ không liên tưởng tới Lục Thủy.
Nàng cũng không muốn Bỉ Chi Hải Ngạn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Vì sẽ phá hư kế hoạch của nàng.
Nếu như Lục Hữu Đình không ở chỗ này, nàng nhất định phải đi thăm dò xem sao, sau đó làm cho dị tượng biến mất.
Nghĩ đến dây, Băng Hải Nữ Thần quay đầu nhìn sang thì thấy Lục Hữu Đình lại tiếp tục xử lý linh dược, nàng mở miệng nói:
"Nhị trưởng lão cảm thấy chuyện gì vừa mới xảy ra?"
"Thần Chúng Chủ Thần kiến thức uyên bác, không biết có ý kiến gì không?" Nhị trưởng lão cúi đầu xử lý linh dược, hỏi ngược lại.
Nàng không có nhìn Băng Hải Nữ Thần.
Cũng không trông cậy vào câu trả lời của đối phương.
Hai người lại một lần nữa rơi vào trầm mặc.
Các nàng đều không có ý định rời đi, chỉ đành đứng đây câu giờ.
Hai người đều có suy nghĩ của riêng mình, đều có việc muốn đi xác nhận.
. . .
Đột nhiên phát sinh biến hóa làm cho rất nhiều người kinh ngạc, nhưng mà ông lão đi ra từ trong bia đá thì ngược lại, hắn không cảm thấy bất ngờ, giống như đây là một chuyện rất bình thường, đã quá quen thuộc rồi.
Nhưng mà không bao lâu sau, hắn lại đột nhiên sửng sốt một chút.
"Nơi này, có sấm sét rồi?" Hắn tự lẩm bẩm.
Câu nói này rất nhiều người nghe được, sau đó lập tức có người hỏi lại:
"Có sấm sét nghĩa là sao?"
"Đúng vậy, tiền bối. Nơi này bình thường không có sấm sét sao?"
Nhưng mà ông lão không tiếp tục nói nữa, giống như chưa bao giờ nói ra câu nói vừa rồi.
Lại giống như không có nghe được những vấn đề kia.
Miêu Đồng tỏ vẻ không hiểu, những chuyện bí ẩn ở đây có vẻ phức tạp hơn hắn nghĩ.
Sấm sét vừa rồi rõ ràng làm khác thường.
"Sớm biết vậy, dẫn đạo lữ đi chung, an toàn hơn một chút."
Nhưng hắn nhanh chóng từ bỏ ý nghĩ này, bây giờ hắn tương đối hiếu kỳ là: Khi nào thì Đông Phương Hạo Nguyệt mới đi lên.
Hắn vẫn chờ cho đối phương giải thích, thuận tiện ké chút vận may.
Từ đầu đến cuối, hắn đều cảm thấy vận may của đối phương tốt đến khác thường.
Còn chuyện bị rớt xuống Nại Hà Kiều, không thể chứng tỏ chuyện gì.
. . .
Cũng có một số ít người tỏ vẻ khinh thường đối với những sự thay đổi này, bởi vì điều họ kiêng kỵ không có xuất hiện.
Ví dụ như đang điên cuồng chạy trốn: Minh Thổ Thiên Vũ - Danh Dữ Trọng.
"Thù hằn bao nhiêu sâu, đuổi theo tới bây giờ."
Danh Dữ Trọng cảm thấy tiếp tục như thế này, hắn phải chết dưới miệng của đám thú dữ này.
Trước đó còn cách rất xa, bây giờ thì đàn thú đã tới rất gần hắn.
Khoảng cách đang không ngừng rút ngắn, những đàn thú kia không biết cái gì là mệt mỏi, chiến lực vẫn còn cao hơn so với hắn.
Điều duy nhất đáng mừng là, tốc độ và trí não của bọn chúng còn lâu mới so được với hắn.
Nên mới có thể kéo dài đến bây giờ.
Nếu như đầu óc bọn chúng tốt, cũng sẽ không liều mạng đuổi theo hắn.
Suy nghĩ lại thì, bọn hắn cũng không có thù, nếu là vì những mầm non, thì hiện tại cũng đã ra khỏi Minh Thổ, nhưng mà bọn chúng vẫn rất cố chấp.
Nhất định phải đuổi giết một cái Minh Thổ Thiên Vũ nho nhỏ như hắn.
Vì sao không trực tiếp đuổi theo Minh Thổ Thập Điện?
Lúc này, Minh Thổ Thiên Vũ - Danh Dữ Trọng thấy phía trước có một sườn núi nhỏ.
"Nhảy qua xong đổi một hướng khác, có thể làm cho chúng nó bị bất ngờ một chút." Danh Dữ Trọng mừng rỡ.
Cuối cùng lại có thể kéo dài thêm một đoạn thời gian.
Tới gần dốc núi, Danh Dữ Trọng trực tiếp nhảy lên, vượt qua.
— —
Danh Dữ Trọng vừa mới nhảy qua thì thấy chút ánh sáng yếu ớt, là một người.
Một người phụ nữ mặc áo choàng ma pháp, đội một chiếc mũ ma pháp, toàn thân phát ra ánh sáng.
Người của Tịnh Thổ.
Danh Dữ Trọng trong lòng kinh hãi.
Oanh một tiếng, Danh Dữ Trọng rơi vào phía sau dốc núi, cách vị trí của người phụ nữ Tịnh Thổ kia không xa.
Mộc Nhiễm ngạc nhiên nhìn về phía cái người đang chậm rãi đứng lên.
Nàng mới vừa thay quần áo xong, cải trang thành bộ dạng mà người Tịnh Thổ tuyệt đối sẽ không cải trang.
Đây là nàng từ trong sách cổ nhìn thấy.
Ai ngờ vừa mới mặc xong, thì có một người đàn ông đột nhiên nhảy ra.
Nàng nổi lên sát ý, vì đối phương thấy được nàng thay quần áo rồi.
Nhưng nàng vừa mới thả ra sát ý, người đàn ông kia đã đứng dậy, tiếp theo là giọng nói trầm thấp vang lên:
"Người của Tịnh Thổ? Bản tọa là Minh Thổ Thiên Vũ - Danh Dữ Trọng, ngươi muốn tuyên chiến với ta sao?
"Minh Thổ? Tuyên chiến?
Không phải, ta là muốn giết ngươi." Mộc Nhiễm cảm thấy buồn cười, một cái lục giai lấy đâu ra sức mạnh?
Người của Minh Thổ đều là những kẻ trí não kém phát triển.
Dựa theo ghi chép, mỗi lần Bỉ Chi Hải Ngạn mở ra, người của bọn họ luôn bị giảm đi một ít, một phần là bị người của Minh Thổ bắt, phần là bị giết.
Ngược lại, người của Minh Thổ bị bọn họ giết nhiều hơn.
Danh Dữ Trọng tỏ ra lạnh nhạt nói:
"Giết ta? Bằng ngươi?
Ta là Minh Thổ Thiên Vũ - Danh Dữ Trọng, rèn kiếm nơi Minh Khâu, trải qua hàng ngàn trận chiến chưa từng thất bại, ngươi biết vì sao không?"
-----
Dịch: MB