"Trước tiên trở về, nhìn xem chuyện gì đang xảy ra."
Lục Thủy cảm giác có một đám khí tức cường đại đang đến gần.
Dường như rất hung hãn.
Cuối cùng, Lục Thủy thu hồi lực lượng, một hạt đậu nành rơi trên mặt đất.
Đậu nành cũng đang thử tiến vào kết giới.
Cần có một chút thời gian, nhưng mà nhanh thôi.
. . .
Bên trong Vong Xuyên Hà Đạo, Lục Thủy mở mắt ra.
Hắn nhìn về phía trước, chân mày nhíu lại.
Tầm nhìn ở bên này rõ ràng hơn rất nhiều so với bên kết giới của Chân Thần.
"Là khí tức của Tịnh Thổ và Minh Thổ, còn có khí tức của thú dữ."
Lục Thủy đưa ra kết luận chỉ trong nháy mắt.
"Là bị truy đuổi sao?"
Trên mặt của Lục Thủy tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Ngồi ở chỗ này mà vẫn có phiền phức tìm tới cửa.
Hắn cảm giác mình đã từng gặp hai luồng khí tức này ở nơi nào đó, đặc biệt là luồng khí tức của Minh Thổ.
"Minh Thổ không đủ mạnh, khí tức của Tịnh Thổ không ổn định. Có thể thử tra hỏi hai vị này." Lục Thủy cảm thấy, nếu đối phương đã đưa tới cửa,
thì nhân cơ hội này chộp tới hỏi một chút.
Nhìn vào thực lực của hai người này.
Và thực lực sắp vào ngũ giai của hắn, thì không cần phải biểu diễn độ kiếp.
Nếu như hai người này cũng giống như cha của hắn, vậy thì hắn chỉ có thể biểu diễn một lần độ kiếp.
Chắc là bọn họ sẽ nể tình.
"Nhưng vẫn rất khó khăn khi phải đối diện với một cái lục giai và một cái thất giai đã bị thương."
Lục Thủy suy nghĩ xong thì từ trên ghế đứng dậy, sau đó bắt đầu viết phù văn ở giữa không trung.
Tốc độ của hắn rất nhanh, một số lượng lớn phù văn bắt đầu tản ra xung quanh, vị trí của mỗi cái đều là sắp xếp theo suy nghĩ của Lục Thủy.
Ngay tại chỗ chuẩn bị, hiệu lực và tác dụng không lớn lắm, nhưng sẽ giúp hắn tranh thủ đầy đủ thời gian trong lúc đánh nhau.
Có thể đảo ngược tình huống bất lợi.
Chân Võ và Chân Linh nhìn thấy hành động của Lục Thủy, thì biết sắp xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Để cho thiếu gia phải chủ động tìm cách đối phó.
Vậy thì chuyện này đã vượt quá khả năng của hai người bọn họ.
Bọn họ nhìn xuống điện thoại, sau đó liếc mắt nhìn nhau.
Không có tín hiệu.
Đây là tin tức mà bọn họ đọc được từ trong mắt của đối phương.
Không bao lâu sau, Lục Thủy dừng tay lại:
"Một lúc sau, có thứ gì xông tới cũng không cần để ý."
Lục Thủy nói xong thì lại ngồi xuống, tiếp tục xem sách.
Chân Võ và Chân Linh lập tức gật đầu, trả lời.
Thiếu gia lại nhắc nhở, nhưng bọn họ sẽ không nghĩ rằng chuyện này là bình thường và không cần phải quan tâm.
Sự thật là, lần nào cũng xảy ra chuyện lớn.
. . .
Ở thượng du của Vong Xuyên Hà Đạo.
Minh Thổ Thiên Vũ - Danh Dữ Trọng đang điên cuồng chạy trốn, phía trước hắn có một người tiên tử mặc áo choàng ma pháp, cũng chạy rất nhanh.
Trên người của tiên tử này có một vài vết máu, là máu của nàng và máu của người khác.
Nàng đã bị thương rất nặng.
Đành phải vắt chân chạy trối chết.
Bởi vì không thể phi hành, nên không có cách nào khác ngoài chạy bộ.
Lúc này, Mộc Nhiễm vô cùng tức giận, nhưng nàng chỉ im lặng, tập trung mà chạy.
Chỉ cần bất cẩn một chút thì sẽ dễ dàng bị đuổi kịp.
Lúc này, Danh Dữ Trọng đang đuổi theo ngay phía sau nàng.
Người không biết sẽ nghĩ là Danh Dữ Trọng đang đuổi đánh Mộc Nhiễm.
Rống!
Ở phía sau truyền đến tiếng gầm thét dữ dội, hình như có hung thú đang rất tức giận.
Danh Dữ Trọng nghe được tiếng gầm, run rẩy một cái, tăng nhanh tốc độ.
Bây giờ, tốc độ của hắn và Mộc Nhiễm là như nhau.
"Vô sỉ." Mộc Nhiễm lạnh lùng liếc mắt nhìn Danh Dữ Trọng.
Nàng phát hiện, tên Minh Thổ Thiên Vũ này vô sỉ tới cực điểm.
Vậy mà dùng kế để nàng và đàn thú đánh nhau.
Trận chiến kia nàng đã dùng hết toàn lực, cũng đánh đám thú bị thương.
Đám thú vì vậy mà cuồng hóa, trong lúc nhất thời nàng không phải là đối thủ của chúng, trực tiếp bị tát mấy cái, trọng thương.
Khi bị thương, nàng cứ nghĩ mình sẽ bị tên Minh Thổ Thiên Vũ kia bắt hoặc là đánh giết.
Nhưng nàng không thể tưởng tượng được là tên Minh Thổ Thiên Vũ kia bỏ chạy, hắn thừa dịp các nàng đang giao chiến, trực tiếp chạy trốn.
Khi đó nàng mới phát hiện, đám thú kia thật ra là kẻ thù, chứ không phải là động bọn của Danh Dữ Trọng.
Cũng không biết thù hằn như thế nào, đám thú trực tiếp bỏ qua nàng, sau đó đuổi theo Danh Dữ Trọng.
Nàng tạm thời thoát hiểm.
Nàng thề, lần sau phải tự tay đâm tên Minh Thổ Thiên Vũ vô sỉ kia.
Và nàng tuyệt đối không nghĩ tới là, cái tên Danh Dữ Trọng kia lại chạy trở về.
Hướng về phía nàng mà lao tới.
Đối mặt đàn thú cuồng bạo, nàng không còn đủ sức chống cự.
Rơi vào đường cùng, chỉ có thể chạy trốn.
Mặc kệ nàng chạy thế nào, tên Minh Thổ Thiên Vũ - Danh Dữ Trọng chết tiệt kia vẫn luôn đuổi theo nàng.
Mỗi lần sắp bị đuổi kịp, nàng đều dùng sức mạnh, đánh lui đám thú.
Nàng cảm thấy mình cũng sắp bị ghi thù.
Nếu như có thể, nàng thật muốn bớt chút thời gian giết chết cái tên Minh Thổ Thiên Vũ này.
Thực lực của đối phương không yếu, đều có thể tức thời né tránh những đòn tấn công, không phải vậy thì Danh Dữ Trọng đã chết.
"Tiên tử, trước khi nói chuyện phải xem xét tình huống một chút, nếu như ta không dẫn dắt đàn thú rời đi, có lẽ tiên tử đã mất mạng lâu rồi." Danh Dữ Trọng trầm giọng nói.
"Nói như vậy thì người là ân nhân cứu mạng của ta rồi?" Mộc Nhiễm lạnh lùng cất tiếng nói.
Danh Dữ Trọng gật gật đầu:
"Tiên tử nói có lý."
Hắn nói xong còn gia tăng tốc độ.
"Vậy thì lại cứu thêm một lần, chúng ta chia nhau chạy, được không?
Ta sẽ ghi nhớ đại ân của các hạ, kiếp sau sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp cho ngươi." Mộc Nhiễm lại lạnh lùng nói.
"Thầy của ta, nhân tộc đệ nhất trí giả - Bách Hoa Sơ Vũ đã từng nói cho ta biết.
Sinh mệnh đáng quý ở chỗ nó chỉ có một lần, cứu người khác một lần họ sẽ cảm kích, cứu nhiều lần, bọn họ sẽ học thành thói quen, từ đó xem ngươi như là vú em.
Cho nên, với tư cách là một trong những Minh Thổ Thiên Vũ, ta tuyệt đối sẽ không cứu một người hai lần." Minh Thổ Thiên Vũ - Danh Dữ Trọng mở miệng nói.
Hết cách rồi, hắn chỉ có thể đổ thừa đối phương, nếu không thì sẽ chết.
Đám thú cuồng bạo, hắn chạy không nổi.
"Ta chưa bao giờ gặp người nào vô liêm sỉ như vậy." Mộc Nhiễm nghĩ, nếu cho nàng một cơ hội, nàng phải bóp nát đối phương.
Nếu không có tên Minh Thổ Thiên Vũ - Danh Dữ Trọng này, chuyến đi Bỉ Ngạn của nàng chắc chắn sẽ không như thế này.
Rõ ràng nơi này không có gì nguy hiểm.
Vậy mà nàng vừa đến nơi thì liên tục cảm nhận được tính mạng gặp nguy hiểm.
"Phía trước có người?" Mộc Nhiễm có chút bất ngờ.
Nàng cảm nhận được, phía trước thật sự có người.
"Hình như hơi yếu, ồ, không đúng." Danh Dữ Trọng cảm nhận xong, thì cho rằng đối phương thật xui xẻo, nhưng mà, rất nhanh, hắn lại cảm thấy mình quá may mắn.
Nhìn thấy Danh Dữ Trọng tăng tốc hướng về nơi có người mà đi, Mộc Nhiễm nhíu mày:
"Minh Thổ Thiên Vũ gặp được kẻ yếu cũng không buông tha?"
Minh Thổ Thiên Vũ - Danh Dữ Trọng, không có lập tức trả lời, mà lấy ra trường thương, nghiêm mặt nói:
"Kẻ sĩ một thân một mình, cầm thương chiến đấu hàng trăm trận, chưa từng bại trận.
Hôm nay, Minh Thổ Thiên Vũ -Danh Dữ Trọng này, sẽ cho ngươi mở mang kiến thức một chút, xem ta làm sao tạo nên những thần thoại đang được nhắc tới.
Cũng để cho ngươi thấy ta làm thế nào thay đổi cục diện, đứng ở thế bất bại."
Mộc Nhiễm hơi ngạc nhiên, đối phương nói rất nghiêm túc.
-----
Dịch: MB