Lục Thủy không có suy nghĩ nhiều, nếu như vị Tịnh Thổ công chúa này không có nói sai, vậy thì có khả năng rất lớn, Thời kỳ Viễn Cổ là do Lục tự tay kết thúc.
"Kiếm Nhất nói Lục đã chết, là chết vào lúc đó?" Lục Thủy nghĩ không ra.
Dường như Lục là một đặc thù đối với thời kỳ Viễn Cổ.
Kiếm Nhất nói, thời đại của Chân Thần kết thúc, là do sự tồn tại của Lục thúc đẩy, mà thời đại Viễn Cổ kết thúc, cũng có liên quan tới hắn.
Hắn sinh ra là để làm kẻ kết thúc các thời đại hay sao?
Lục Thủy trong lòng thở dài, hắn tìm không thấy đáp án.
Đã lâu như vậy, hắn cũng nên đi khỏi Vong Xuyên Hà Đạo, đậu nành ở bên kia ít nhiều gì cũng có tiến triển, lỡ như gây ra chuyện gì, thì hắn cần phải xuất hiên trong tầm mắt của Nhị trưởng lão.
Không phải như vậy, Nhị trưởng lão làm sao khen ngợi con nhà người ta?
Lỡ như đầu óc bất ngờ xoay chuyển, sau đó bắt đầu nghi ngờ hắn thì không hay cho lắm.
Vì vậy, tốt nhất là, vừa ở trong tầm mắt của Nhị trưởng lão vừa gây chuyện.
Mặc dù đầu của Nhị trưởng lão nhỏ, nhưng luôn bận rộn suy nghĩ.
"Vì sao các ngươi lại đến Bỉ Chi Hải Ngạn?" Lục Thủy mở miệng hỏi.
Hỏi xong cái này thì nên đi.
Thật ra, đa số người của Tu Chân giới tới đây là vì Kim Sinh Lộ, nhưng hai người này thì không chắc lắm.
Lục Thủy nhìn về phía Danh Dữ Trọng trước.
Minh Thổ Thiên Vũ - Danh Dữ Trọng bị Lục Thủy nhìn chằm chằm, hắn cảm thấy áp lực thật lớn, rơi vào đường cùng, chỉ có thể thấp giọng giải thích:
"Nghe nói người của Minh Thổ có ý định bắt người của Tịnh Thổ trở về nuôi làm sủng vật...Ta, ta tới tìm hiểu."
Tịnh Thổ công chúa - Mộc Nhiễm nghe được câu này, thì sắc mặt trở nên lạnh lẽo: đây thật sự là vũ nhục Tịnh Thổ.
Cho nên quan hệ giữa Minh Thổ và Tịnh Thổ vẫn không tốt.
Đương nhiên, tốt hay không đều không quan trọng, mọi người chỉ xảy ra xung đột khi ở Bỉ Chi Hải Ngạn.
Về sau, căn bản không gặp được.
Lục Thủy cũng có chút khó hiểu, bắt về làm sủng vật hay là làm chuyện khác?
Sau đó, Lục Thủy nhìn về phía Tịnh Thổ công chúa Mộc Nhiễm.
Mộc Nhiễm cúi đầu nói:
"Chúng ta là vì Chuyển Sinh Thụ.
Nghe nói Bỉ Chi Hải Ngạn sẽ xuất hiện mầm cây của Chuyển Sinh Thụ, chỉ cần đạt được thì có thể có được sinh mạng mới.
Hình như những người đã hết thọ mệnh là không dùng được."
Lục Thủy hơi bất ngờ, nơi này còn có mầm cây của Chuyển Sinh Thụ?
Nhưng mà Chuyển Sinh Thụ không dễ dàng sử dụng mới đúng.
Trừ khi dùng để khôi phục vết thương hoặc là khôi phục thực lực.
Tuy nhiên, như thế này thì có chút khả năng.
Con điểu yêu kia thì khác, thứ nó cần là một sinh mệnh mới.
Sinh mệnh hoàn toàn mới.
Nếu như có Chân Thần tồn tại, nó muốn tỉnh lại thì không thành vấn đề.
Chờ một thời cơ tốt là đủ.
Đáng tiếc, Chân Thần đã ngã xuống, cho đến nay, nó vẫn không thể nào tỉnh lại.
Diệp Tân chờ đến hiện tại, cũng không chờ được kết quả.
Hắn cũng phải chờ đậu nành tiến vào bên trong, mới có thể đi xem thử.
Lục Thủy suy nghĩ xong thì đứng lên.
Hắn bắt đầu hướng về phía bờ của Vong Xuyên Hà Đạo đi tới.
Cần hỏi đã hỏi xong, tiếp tục hỏi cũng không có thêm tin tức gì.
Hắn chỉ nhìn thoáng qua người của Minh Thổ và Tịnh Thổ, tùy tiện nói một câu:
"Xin phép đi trước."
Minh Thổ Thiên Vũ - Danh Dữ Trọng và Tịnh Thổ công chúa - Mộc Nhiễm đều sững sờ khi nghe được lời nói của Lục Thủy.
Sau đó thì vui mừng khôn xiết, nói cách khác, bọn hắn được tự do.
Mà không cần bỏ ra bất cứ thứ gì.
Cũng nhân cơ hội này, thoát khỏi nguy hiểm.
...
Lục Thủy đi rồi, Danh Dữ Trọng và Mộc Nhiễm nhìn xem Lục Thủy rời đi.
Còn cung kính mà trả lời lại:
"Tiền bối đi thong thả."
Theo lý thì không có ai tự đưa mình vào miệng cọp, vì vậy bọn hắn không có ý định đi theo.
Danh Dữ Trọng chờ cho Lục Thủy đi xa, thì "vèo" một cái, nhảy ra thật xa, chủ yếu là hắn sợ Tịnh Thổ Mộc Nhiễm ra tay với hắn.
Tuy là Mộc Nhiễm rất muốn động thủ, nhưng nàng đang bị thương, không dám chắc bản thân có thể bắt được Minh Thổ Thiên Vũ - Danh Dữ Trọng hay không.
Nếu như nàng có thể trực tiếp đánh giết thì không sao, lỡ như không thể đánh giết đối phương, ngược lại, sẽ ảnh hưởng đến quá trình trị thương sau này.
Ở nơi này lại bị hạn chế nghiêm trọng, nên đi ra ngoài trước rồi tính tiếp.
"Ta sẽ đi ở phía sau còn ngươi đi trước, lại để cho ta nhìn thấy ngươi..." Tịnh Thổ Mộc Nhiễm lạnh lùng nhìn Danh Dữ Trọng nói:
"Không phải lúc nào cũng có người đến cứu ngươi."
Danh Dữ Trọng nhìn xem Mộc Nhiễm, nghiễm nhiên nói:
"Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, chúng ta sau này không gặp lại."
Danh Dữ Trọng nói xong, quay người rời đi, điệu bộ hoàn toàn không giống như chạy trối chết.
Lần này hắn thật sự thoát khỏi nguy hiểm, có thể mặc sức đi lại trong Bỉ Chi Hải Ngạn.
Hắn - Danh Dữ Trọng, có thể viết tiếp thần thoại "ngàn trận bất bại" của mình.
"Vô sỉ, quá vô sỉ." Mộc Nhiễm nhìn Danh Dữ Trọng rời đi , tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nàng thật muốn bóp nát cái tên Minh Thổ Thiên Vũ này, tiếc là không có cách.
Nàng đã từng gặp được người của Minh Thổ, nhưng lần đầu tiên gặp được người vô sỉ như hắn.
Mộc Nhiễm nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, trong mắt lại hiện lên một chút khí chất quý tộc vốn có.
Nàng không phải là người không phân biệt được tình hình, việc cấp bách nhất chính là hồi phục thương thế.
Những chuyện khác, chờ sau này hẳn nói.
Nếu như có thể, nàng muốn đi tìm mầm cây của Chuyển Sinh Thụ, phụ vương của nàng cần.
Nếu như không có, thì tìm vài người Minh Thổ để trút giận.
Nói không chừng, bọn hắn vẫn còn muốn bắt được nàng.
Nàng cảm thấy mình nên khiêm tốn một chút, bởi vì nàng không chắc người của Minh Thổ, từ cấp bậc Bách Luyện trở lên có đến đây hay không.
Lỡ như thân phận công chúa của nàng bị bại lộ, chắc chắn sẽ rơi vào tầm ngắm của bọn họ.
Sau đó, Tịnh Thổ công chúa - Mộc Nhiễm hướng về một bên khác của Vong Xuyên Hà Đạo mà đi.
Nàng cảm thấy bên kia sẽ không có vấn đề.
—— ——
Lục Thủy đang đi giữa Vong Xuyên Hà Đạo.
Thêm nửa ngày nữa sẽ có thể đi lên.
Lúc đó sẽ là buổi tối.
Vong Xuyên Hà Đạo có chút khác thường, dường như, đất đai ở đây đều bị kéo dài ra.
Lục Thủy cũng không quan tâm, với hắn mà nói, tạm thời không xảy ra chuyện gì to tát là được.
Có thể dùng khoảng thời gian này để đọc sách.
Thiên Địa Chi Lực sẽ càng ngày càng dư dả.
Đến lúc đó quyền đánh Đại trưởng lão, cước đạp Tam trưởng lão, trừng khóc Nhị trưởng lão.
Nhưng mà, hắn nên lấy lý do gì đây?
Hình như bọn họ không còn ngăn cản hắn cưới Mộ Tuyết.
Buồn nha.
Lục Thủy gác lại những suy nghĩ ngổn ngang, tiếp tục vừa đi vừa đọc sách rất là nhàn nhã.
Mới vừa tập trung trong chốc lát, thì một tia sáng yếu ớt chợt lóe lên trong đầu của hắn.
-----
Dịch: MB