Lục Thủy ngừng lại, theo phản xạ mà thốt lên:
"Có ánh sáng?"
Bỉ Chi Hải Ngạn vốn là một nơi tối tăm, bởi vì không có ánh sáng chiếu tới nên cảnh vật lúc nào cũng âm u, mờ mịt. Cảnh vật trong Vong Xuyên Hà Đạo cũng tương tự như vậy, nên ánh sáng kia dễ dàng thu hút sự chú ý của Lục Thủy.
Chân Võ và Chân Linh lập tức xem xét xung quanh, nhưng không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Chớ nói chi là đồ vật phát sáng.
"Thiếu gia, chúng ta không có nhìn thấy." Chân Võ mở miệng nói.
Lục Thủy nhắm mắt lại, sau đó bắt đầu phóng thích Thiên Địa Chi Lực ra bên ngoài.
Có thể là, vừa rồi, hắn vô tình vận dụng Thiên Địa Chi Lực vì vậy mà nhận thấy được ánh sáng kia.
Thiên Địa Chi Lực vừa mới tản ra xa một chút, thì Lục Thủy đã mở mắt ra:
"Tìm được rồi."
Tiếp đó, có một vệt sáng xông vào trong mắt, hắn quay đầu nhìn đi qua.
Phát hiện bên trong Vong Xuyên Hà Đạo có một mầm cây nhỏ đang phát ra ánh sáng.
Lục Thủy nhìn thấy mầm cây, chỉ trong nháy mắt, đã biết nó là loại cây gì.
Chuyển Sinh Thụ!
"Có vẻ như, Chuyển Sinh Thụ là đặc trưng của Bỉ Chi Hải Ngạn? Nơi này được xem như chốn luân hồi cũng không phải là lời đồn vô căn cứ."
Lục Thủy cất bước đi tới phía trước mầm Chuyển Sinh Thụ.
Hắn đưa tay ra, muốn thử chạm vào mầm Chuyển Sinh Thụ, nhưng mà tay của hắn lại trực tiếp xuyên qua mầm cây.
"Không phải chỗ nào sao? Đây là hình ảnh phản chiếu?" Lục Thủy suy đoán.
Hắn có thể xác định là cây này chưa bị sử dụng.
Hình như Chuyển Sinh Thụ chỉ dùng được một lần.
Hạn chế vô cùng lớn.
Nếu không lớn thì hơi quá đáng.
Lục Thủy nhìn xem mầm Chuyển Sinh Thụ, suy nghĩ một lúc rồi tự nói:
"Vẫn có cách để lấy nó ra từ bên trong, nhưng mà, vị trí không phải ở đây, không thể dự đoán được những chuyện có thể xảy ra."
Mặc dù, Chuyển Sinh Thụ rất là đặc biệt, nhưng không có tác dụng dụng gì đối với Lục Thủy.
Còn với những người khác mà nói, thì nó được hiểu đơn giản là một cái mạng.
"Có nên làm cho tình hình bên trên trở nên rối loạn hay không?" Lục Thủy nghĩ đến ánh mắt lạ trước đó vẫn dõi theo hắn.
Nếu như đối phương ra tay thì ít nhiều gì cũng sẽ ảnh hưởng tới hắn.
"Tìm một chút chuyện cho bọn hắn vậy."
Sau khi đưa ra quyết định, Lục Thủy bắt đầu khắc hoạ trận pháp ở bên cạnh mầm Chuyển Sinh Thụ.
Mặc dù không biết nó được phản chiếu từ nơi nào.
Nhưng vẫn có thể làm cho nó xuất hiện ở bãi đất hoang phía bên kia.
Sẽ phiền phức một chút.
Nếu như các cường giả vào Bỉ Ngạn có chuyện để làm, thì sau này hắn sẽ ít gặp phiền phức hơn.
Đặc biệt là người chú ý hắn.
Một mình Nhị trưởng lão đã đủ phiền rồi, lại có thêm hai ba người thì rất đau đầu.
Hắn cũng không quan tâm mầm Chuyển Sinh Thụ rốt cuộc sẽ rơi vào tay ai.
Rơi vào trong tay của tam đại thế lực cũng không sao cả, bọn hắn có thể khôi phục nhanh hơn cũng tốt.
Sau này, khi hắn và Mộ Tuyết thành hôn xong, những thế lực này cũng không đến nỗi chống đỡ không nổi, mà chạy trốn khắp nơi.
Tìm kiếm rất phiền phức.
Lục Thủy liên tục khắc hoạ trận pháp, Chân Võ, Chân Linh ở phía sau nhìn xem, có cảm giác như thiếu gia của bọn họ đang đấu trí đấu dũng với không khí.
Nếu là trước đây, bọn hắn sẽ cho rằng thiếu gia có bệnh.
Bệnh trung nhị.
Bây giờ, bọn họ không dám suy nghĩ vô phép như vậy nữa, bởi vì thiếu gia không phải bệnh trung nhị, mà thật sự lợi hại.
Không biết thiếu gia đã nhìn thấy gì.
Thế giới quan của thiếu gia không giống như bọn họ.
Rất lâu sau đó, Chân Võ, Chân Linh nhìn thấy Lục Thủy dừng lại.
Một cái trận pháp phức tạp xuất hiện, Chân Võ, Chân Linh nhìn về phía trận pháp, cảm thấy trận pháp này thật thâm thúy, huyền ảo giống như một cái vực sâu thăm thẳm.
Làm cho người ta có chút khiếp sợ.
Sau đó trận pháp phát ra tia sáng, tia sáng này bắt đầu xông thẳng lên phía trên.
Tia sáng xông lên được một đoạn đường thì từ từ biến mất.
Không có bị tan biến, mà là xuyên qua một không gian bọn họ không nhìn thấy được.
Rất nhanh, tia sáng đã hoàn toàn biến mất, mọi thứ lại quay về với không khí an tĩnh ban đầu.
Chân Võ hiếu kỳ nói:
"Thiếu gia đang chuẩn bị làm gì vậy?"
Lục Thủy nhìn Chân Võ, lắc đầu nói:
"Cho người trong Bỉ Ngạn một chút phúc lợi."
Chuyển Sinh Thụ là phúc lợi mà bọn họ muốn gặp nhưng không gặp được.
Lục Thủy nói xong, thì vui vẻ đi về phía trước.
Sắp bắt đầu rồi.
Chân Võ và Chân Linh không thể hiểu nổi, bọn họ không thể nào lý giải được những việc làm của thiếu gia.
Sau đó hai người bọn họ lập tức đi theo.
Bọn họ có cảm giác, lần này trở về, tu vi của bọn họ sẽ có thể tiếp cận ngũ giai.
Đi theo thiếu gia, dù không thường xuyên tu luyện thì cảnh giới vẫn cứ tăng lên với tốc độ thần kỳ.
Lúc này mới có mấy tháng thôi.
—— ——
Diệp Tân đang đứng trước Chuyển Sinh Thụ.
Hắn đã quan sát thật lâu, sự cố bất ngờ kia làm cho hắn lo lắng, Chuyển Sinh Thụ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
May mắn là không có xảy ra chuyện gì.
Sau một thời gian dài đứng yên, rốt cuộc Diệp Tân cũng cử động.
Hắn đặt hộp kiếm bên cạnh cái cây, sau đó khoanh chân ngồi dưới tán cây.
Hắn đã quyết định, chờ cho các vùng đất trong Bỉ Ngạn đóng lại, thì chính mình cũng rơi vào trạng thái ngủ say.
Thời đại này, không có ai giúp được hắn, cho nên hắn không cần ra ngoài.
Đợi lần sau mở ra, sẽ đi một vòng, tìm kiếm tung tích của Chân Thần, tìm gặp người có thể giúp được hắn.
Vẫn luôn lặp đi lặp lại như thế này, chưa từng ngừng nghỉ.
Hắn không cần lo lắng vấn đề tuổi thọ, có thể, hắn đánh không lại mọi người, nhưng không có mấy người có thể sống thọ hơn hắn.
Hắn có thiên phú mà Chân Thần ban tặng, sinh mệnh gần như không có điểm cuối.
Chỉ cần hắn tu luyện, hắn tiến giai.
Cho dù, chỉ có thể tấn thăng đến thất giai, hắn vẫn có tiếp tục sống.
Hơn nữa, thất giai không phải là điểm cuối cùng của hắn.
Diệp Tân ngồi dưới tàng cây, đưa lưng về phía đại thụ, ngắm nhìn Song Nguyệt ở phía bên ngoài.
"Thật hy vọng phía bên ngoài có thể xảy ra nhiều chuyện khác thường nữa."
Diệp Tân bất lực thở dài:
"Đáng tiếc, không có chuyện gì bất thường."
Ầm ầm!
Ầm ầm!!
Ầm ầm!!!
Tiếng nổ thật to lại một lần nữa vang lên từ phía chân trời.
Lần này còn mãnh liệt hơn so với trước đó.
Không chỉ có như vậy, màu sắc của Song Nguyệt cũng trở nên khác thường, Mặt trăng bắt đầu chuyển từ màu trắng sang màu đỏ.
Trong lúc nhất thời, Diệp Tân ngây ngẩn cả người.
"Hồng, Hồng Nguyệt? Bỉ Ngạn Hồng Nguyệt?" Diệp Tân kích động đứng lên.
Hồng nguyệt, Hồng Nguyệt là khởi điểm của tất cả.
Đì đùng.
Bên trong chân trời bên xuất hiện những tia chớp.
Rì rào.
Chuyển Sinh Thụ bỗng nhiên lắc lư, giống như đang cộng hưởng với nơi nào đó.
Lúc này, có một ánh trăng từ chân trời xa xôi hạ xuống.
Bên trong có một cái mầm cây nho nhỏ.
"Mầm Chuyển Sinh Thụ?
Sao lại thế?" Diệp Tân có chút khó hiểu.
Mầm Chuyển Sinh Thụ vậy mà có thật.
Hắn ở chỗ này vô số năm, chưa bao giờ gặp được.
Cũng chưa từng nhìn thấy Hồng Nguyệt.
Có thể, lần này sẽ gặp được những gì mà Chân Thần đã nói, cũng sẽ xuất hiện một bước ngoặt mà từ trước tới nay chưa từng có.
Bởi vì Hồng Nguyệt đã xuất hiện.
-----
Dịch: MB