"Giao ra mầm cây, có thể để cho các ngươi an toàn rời đi." Băng Hải Sứ Đồ mở miệng nói.
Khô Thụ Lão Nhân tin sao?
Dù có giao nộp cũng không phải lúc này.
"A Mãn, đưa mầm cây cho ta, ta mang theo mầm cây rời đi, trước đó ta sẽ để lại cho ngươi một vòng phòng ngự.
Bọn hắn sẽ không để ý tới ngươi." Khô Thụ Lão Nhân nói nhỏ.
Bây giờ hắn không thể nào nhìn xem A Mãn.
Bởi vì chỉ cần hắn mất tập trung một chút xíu thôi, đối phương sẽ lập tức ra tay.
Đến lúc đó, sẽ không còn bất cứ cơ hội nào nữa.
Đến bây giờ, A Mãn vẫn chưa trả lời câu hỏi của hắn, nói cách khác hắn đã đặt cược sai.
Bây giờ chỉ còn con đường cuối cùng này để đi.
A Mãn nhìn xem Khô Thụ Lão Nhân, vừa rồi hắn đã gật đầu, nhưng mà, dường như Khô Thụ Lão Nhân không có nhìn thấy.
Khô Thụ Lão Nhân có mệnh lệnh mới, hắn tự nhiên sẽ không cãi lời.
Sau đó hắn đưa mầm cây qua.
Khô Thụ lão nhân đã thấy mầm cây, cũng dự định tiếp nhận nó.
Kế tiếp hắn sẽ một mình bỏ chạy.
Đây là lựa chọn duy nhất.
Chỉ cần hắn chạy trốn thật nhanh, mấy người kia chắc chắn không thèm để ý tới những người khác.
Khi Khô Thụ Lão Nhân sắp chạm tay vào chậu hoa thì có một luồng sáng chói mắt từ trên cao bất chợt giáng xuống.
Ánh sáng chiếu rọi vào trong khe núi, lực lượng vô cùng mạnh mẽ ập tới trấn áp.
Ba người của Thần Chúng lẫn Khô Thụ lão Nhân đều vì thế mà kinh ngạc.
Bọn họ cảm giác thân thể không thể dễ dàng hành động như trước.
Khô Thụ lão nhân kinh hãi.
Hắn gầm nhẹ một tiếng, cố gắng ép buộc bản thân cử động.
Nhưng mà nguồn lực lượng kia thật sự mạnh mẽ hơn hắn, lại tăng thêm lực trấn áp.
Phịch một tiếng.
Thân thể của Khô Thụ Lão Nhân bị trấn áp đến nỗi không cách nào đứng thẳng, nằm rạp xuống đất.
"Sao có thể xuất hiện cảnh giới mạnh mẽ như thế này?" Khô Thụ lão nhân nằm rạp trên mặt đất, muốn cố gắng đứng lên.
Nhưng mà hết thảy cố gắng, trước thực lực tuyệt đối.
Đều là phí công.
Những người của Thần Chúng cũng là cúi đầu.
Giống như đang cung kính nghênh tiếp đấng quyền năng kia.
Lúc này một người nam toàn thân tản ra ánh sáng từ trên cao chậm rãi hạ xuống.
"Vinh quang của thần soi sáng khắp nơi, nơi được chiếu rọi đều thuộc về thần."
Giọng nói thần thánh từ nơi đó vang lên.
Thần Chúng bát giai Thiên Thần.
Chính là cảnh giới phía trên thất giai Pháp Thần.
"Quang Minh Thần Điện?" Khô Thụ Lão Nhân liếc mắt đã nhìn ra lai lịch của đối phương.
Đối mặt với cảnh giới này, hắn thật sự không có chút phần thắng nào.
Đừng nói chống lại, hẳn chỉ muốn đứng thẳng thôi cũng không được.
Cứ như vậy sao?
Khô Thụ Lão Nhân ở trong lòng thở dài.
Hắn nhìn về phía A Mãn, hắn không biết sau đó đối phương có giết A Mãn hay không.
Lúc này A Mãn đứng tại chỗ, trong tay hắn vẫn đang ôm chậu hoa.
Người nam kia phát ra ánh sáng mãnh liệt, chậm rãi hạ xuống mặt đất, hắn nhìn xem A Mãn, giọng nói hùng hồn vang lên:
"Đưa mầm cây giao cho ta, ngươi có thể rời đi."
A Mãn nghe được, tay ôm chậu hoa từ từ đưa ra phía sau giấu đi.
Hắn có chút bối rối.
Đây là thành quả trong công việc của hắn.
Hắn nhìn không thấy, nhưng mà ít nhiều gì cũng cảm giác được, vật này rất quan trọng.
Hắn rất yêu thích công việc hiện tại của mình.
Trong dĩ vãng hắn làm việc gì cũng bị người ta đánh chửi, nhưng mà phần công việc này, không có ai đánh chửi hắn.
Thậm chí một vài tiền bối còn khen ngợi hắn.
Mặc dù vẫn rất cô độc, nhưng hắn muốn làm công việc này.
Bây giờ thành quả của công việc đang nằm trên tay hắn.
Vì bảo vệ thành quả này mà tất cả các tiền bối đều bị thương.
Chỉ còn lại một mình hắn.
Chỉ trong một khoảnh khắc nhưng A Mãn đã suy nghĩ rất nhiều.
Cuối cùng hắn mở miệng hỏi Khô Thụ Lão Nhân:
"Tiền, tiền bối, nơi, nơi này, có phải Lục gia không?"
Nghe được câu này, Khô Thụ Lão Nhân trong nháy mắt ngây ngẩn cả người, vì sao A Mãn lại hỏi vấn đề này?
"Là do thiếu gia hạ xuống cấm chế sao?" Giờ khắc này Khô Thụ lão nhân có một ý nghĩ.
Hắn muốn nói cho A Mãn nơi này không phải Lục gia.
Nhưng mà lực lượng đáng sợ kia trấn áp hắn.
Hắn không cách nào mở miệng.
Vị Thần Chúng Thiên Thần kia nhìn vào A Mãn và nhíu mày, không biết vì cái gì, hắn cảm thấy hơi bất an một chút.
Hắn không suy nghĩ nhiều mà trực tiếp hành động, lấy thực lực của hắn có thể trong một cái chớp mắt cướp đi mầm cây của đối phương.
Không thể để một tên nhất giai gây ra chuyện ngoài ý muốn được.
Khô Thụ Lão Nhân nhìn thấy nhân vật đáng sợ kia muốn ra tay, trong lòng của hắn quýnh lên.
Hắn phải trả lời câu hỏi của A Mãn.
Phụt!
Khô Thụ Lão Nhân phun ra một ngụm máu tươi, đây là tinh huyết bên trong cơ thể của hắn, hắn dùng ngụm máu tươi này để tạm thời thoát khỏi áp chế, mở miệng nói chuyện.
Sau khi cảm thấy bản thân có thể lên tiếng, Khô Thụ Lão Nhân lập tức gào thật to với A Mãn:
"Không phải, nơi này không phải Lục gia."
"Vậy, vậy ta, an tâm rồi.
Ta, ta muốn mở, mắt ra." A Mãn giống như vừa thở phào nhẹ nhõm.
Thật là tốt khi xác định được nơi này không ở trong khu vực của Lục gia.
Sau đó hắn đưa tay giật lấy mảnh vải đang che mắt của mình.
Mảnh vải từ từ bị kéo xuống.
Thần Chúng Thiên Thần cảm thấy trong lòng hồi hộp vô cớ.
Hắn cảm giác có mối nguy hiểm đang đến gần.
Quan trọng nhất là, khoảng cách này rõ ràng có thể đến trong nháy mắt, nhưng hắn đã hành động lâu như vậy, mà vẫn đang ở trên đường.
Dường như trong nháy mắt khoảng cách đã bị kéo dài vô hạn.
"Mở mắt?" Hắn nghe được câu nói của A Mãn:
"Ta không tin một cái nhất giai có thể lật ngược tình thế này."
Thần Chúng Thiên Thần vừa nói dứt lời thì bộc phát ra ánh sáng mãnh liệt, hắn đang không ngừng gia tăng tốc độ của mình, hắn muốn đoạt lấy mầm cây.
Ba người khác cũng hành động y như vậy, bọn hắn từ bốn phía lao vào, chỉ vì muốn đoạt lấy mầm cây trong tay A Mãn.
Bốn người cùng nhau xông tới, trong nháy mắt, Thần Chúng Thiên Thần cảm thấy khoảng cách đang nhanh chóng rút ngắn lại.
Lập tức tới nơi.
Khô Thụ Lão Nhân nhìn thấy tất cả mọi người đang đến gần A Mãn, trong lòng của hắn càng lo lắng, hắn không hiểu vì sao A Mãn lại mở mắt.
Bây giờ nhìn phía nào thì tình cảnh của A Mãn đều rất nguy hiểm.
Đúng lúc này, Khô Thụ lão nhân trông thấy mảnh vải che mắt đã hoàn toàn bị cởi ra, mí mắt của A Mãn giật giật vài cái.
Giây phút mà mí mắt A Mãn hấp háy, Khô Thụ Lão Nhân chợt cảm thấy trong lòng bồn chồn mà không thể giải thích được.
Giống như có vật gì đó đáng sợ sắp sửa xuất hiện.
Trong tíc tắc, Khô Thụ Lão Nhân nhìn thấy đôi mắt của A Mãn hoàn toàn mở ra.
-----
Dịch: MB