Ma tu Cát An cau mày, trong lòng bất đắc dĩ.
Tuy nhiên, vào cái khoảnh khắc hắn quyết định nghênh chiến.
Thì chợt cảm nhận được một luồng khí tức ở phía xa đang tiến đến.
Không chỉ ma tu Cát An cảm nhận được luồng khí tức này, mà Minh Thổ Hoàng Hôn cũng nhận thấy.
Minh Thổ Hoàng Hôn theo phản xạ ngẩng đầu nhìn về phía sau lưng, đơn giản là vì hơi thở này làm cho hắn cảm thấy run sợ.
Hắn vừa mới quay đầu, thì nhìn thấy một chùm sáng bay vút qua phía trên đầu của bọn hắn.
Nhưng trong khoảnh khắc mà ánh sáng này lướt qua, nó đã đánh tan công kích của Minh Thổ Hoàng Hôn một cách dễ dàng.
Hơn nữa, trong lúc bọn họ đang âm thầm sợ hãi thì chùm sáng kia dường như cúi đầu nhìn thoáng qua bọn hắn,
Chỉ một cái liếc mắt, lại đủ làm cho ma tu Cát An và Minh Thổ Hoàng Hôn đều hồi hộp tới mức tim đập thình thịch.
Họ cảm giác mình tựa như hai con kiến, đang đánh nhau thì bị một người khổng lồ nhìn thấy.
Từ đó không thể tự mình làm chủ sự sống chết của bản thân.
Cường giả này có tu vi ở phía trên thất giai.
Đây là điều mà hai người bọn họ đồng thời cảm nhận được.
Ngay sau đó thì tia sáng kia tiếp tục đuổi theo hướng mà mầm cây đang di chuyển.
"Cũng may, chỉ là tùy tiện liếc mắt qua mà thôi." Ma tu Cát An ở trong lòng âm thầm thở ra một hơi.
Hắn quyết định, tạm thời không đi đòi linh thạch.
Tóm lại, chờ về sau đi Lục gia lấy linh thạch.
"Ừm, Lục gia...nghe có vẻ quen quen tai?
Hình như trong danh sách về các mối nguy hiểm mà sư phụ để lại, có nhắc tới thì phải?" Ma tu Cát An nghĩ tới đây thì muốn quay về tìm danh sách, lật xem cho rõ.
Nhưng mới vừa cử động thì trong nháy mắt đao ý đã đánh tới.
Ma tu Cát An: "..."
Lúc này mà vẫn muốn đánh nhau?
. . .
An Dật mang theo Kiến Nguyệt tiên tử, khí linh thì mang theo Hỏa Đô, cả bọn đang nhanh chóng rời khỏi chỗ ban đầu.
Mặc dù không có người tìm đến gây sự với bọn họ.
Nếu như mà mọi chuyện bên phía Khô Thụ Lão Nhân ngã ngũ.
Thì khó nói chắc những người kia có quay lại tìm bọn họ hay không.
Bây giờ không rời đi, chờ chút có thể đi hay không đều là vấn đề.
"Không biết bây giờ Khô Thụ Lão Nhân ra sao rồi, hắn nói có biện pháp, là thật sao?" Đại Địa Thứ Quy Thuẫn khí linh mở miệng nói.
"Không biết." An Dật lắc đầu.
Bọn họ không chút chậm trễ, luôn giữ vững tốc độ muốn chạy đi càng xa càng tốt.
"Chắc chắn sẽ có chuyển biến, Thụ lão sẽ không làm những chuyện mà hắn không nắm chắc." An Dật nói.
"Hy vọng vậy, dù gì Khô Thụ Lão Nhân cũng từng sử dụng ta, nếu như hắn chết thì thật là đáng tiếc." Khí linh thở dài nói.
An Dật vừa muốn mở miệng nói chuyện thì chân trời đột nhiên truyền tới một luồng khí tức, nên hắn ngay lập tức dừng lại.
Luồng khí tức này rất mạnh mẽ, làm hắn cảm thấy sợ hãi.
Đại Địa Thứ Quy Thuẫn cũng cảm thấy bị uy hiếp.
Vù!
Một chùm sáng bay vút qua ngay trên đầu bọn hắn.
Mặc dù chỉ là đi ngang qua, chưa từng liếc mắt nhìn, nhưng An Dật vẫn cảm thấy đây là một mối đe dọa rất lớn.
"Không phải thất giai Nhập Đạo." An Dật nhìn về phía chùm sáng kia rời đi, lẩm bẩm.
"E là Khô Thụ Lão Nhân và cái người kia đều lành ít dữ nhiều." Khí linh lại thở dài một tiếng.
"Vì sao người mạnh mẽ như vậy lại xuất hiện ở đây?" An Dật cảm thấy khó hiểu, nói.
Người đạt tới cảnh giới này sẽ không ở trong thế giới của bọn họ.
Vậy mà bây giờ lại thật sự cảm nhận được.
"Cũng không biết khi nào những người chi viện sẽ tới." An Dật không cách nào qua bên đó giúp đỡ.
Mà có đi được thì cũng không giúp được việc gì.
"Trốn trước? Sau đó nhìn tình hình." An Dật chỉ có thể cố gắng quan sát.
Hi vọng bọn họ sẽ không tới quá trễ.
Nhưng mà tu vi trên thất giai, ngoại trừ ba vị trưởng lão, cũng không có mấy người.
. . .
Khô Thụ lão nhân dẫn theo A Mãn chạy một mạch về phía trước, tốc độ của hắn rất nhanh, không có ai đuổi kịp hắn.
Nhưng chỉ là tạm thời.
Hắn biết chính mình sẽ không thể duy trì được lâu và chắc chắn sẽ bị những người ở phía sau đuổi kịp.
Mà hắn chỉ cần tìm được một chỗ thích hợp trước khi bọn họ đuổi tới nơi là được rồi.
"Chắc là có, trước đó ta đã nhìn thấy một cái khe núi ở đâu đây."
Khô Thụ Lão Nhân tự mình lẩm bẩm.
Hắn đang cảm nhận tình huống xung quanh.
Tiếp đó, hắn nhanh chóng tìm được một khe núi khá rộng.
"Tìm được."
Hắn không chút do dự vọt vào trong khe núi.
Lúc này tốc độ của hắn cũng bắt đầu yếu dần.
Không bao lâu sau người ở phía sau sẽ tìm thấy và đem bọn hắn bao vây lại
Sau đó cướp đi mầm Chuyển Sinh Thụ.
Trong chốc lát, Khô Thụ lão nhân đã dẫn A Mãn đi vào bên trong khe núi.
Bọn hắn đứng trên một khối đá thật lớn đang nằm trơ trọi một mình.
A Mãn tự mình đứng vững vàng ở phía trên.
Lúc này tay hắn đang ôm lấy chậu hoa, mầm Chuyển Sinh Thụ thì vững vàng đứng trên mặt đất ở bên trong chậu.
Mầm Chuyển Sinh Thụ đã được cấy - ghép xong, chỉ cần không có ngoại lực ảnh hưởng tới thì sẽ không có vấn đề gì.
A Mãn định nói cho Khô Thụ lão nhân biết, để hắn mang mầm cây cất kỹ.
Nhưng hắn còn chưa mở lời.
Giọng nói yếu ớt của Khô Thụ Lão Nhân đã vang lên trước:
"A Mãn, ta có một số việc muốn hỏi ngươi, ngươi là được thiếu gia mang về đúng không?
Gật đầu hoặc lắc đầu là được."
"Đúng." A Mãn gật đầu.
"Ngươi không phải là một tên nhất giai thông thường đúng không?" Khô Thụ Lão Nhân hỏi tiếp.
Hắn hơi hồi hộp một chút.
Bởi vì điều này rất là quan trọng.
Hắn nhìn chằm chằm A Mãn muốn xem kỹ A Mãn sẽ gật đầu hay lắc đầu.
A Mãn chưa kịp trả lời thì có một luồng sáng bất chợt xông tới.
Khô Thụ Lão Nhân kinh hãi.
Hắn đành phải quay đầu đối diện với luồng sáng kia.
Khô Thụ lão nhân vận chuyển tu vi, dốc hết sức lực chống lại.
Đùng!!
Lực lượng của Khô Thụ Lão Nhân và luồng sáng kia đụng vào nhau.
Sau một tiếng vang thật lớn, kèm theo lực lượng dao động.
Khô Thụ lão nhân buộc phải dẫn theo A Mãn lui về sau một khoảng cách nhất định.
Sau khi hắn lùi lại, những chùm ánh sáng bắt đầu rơi xuống xung quanh, và một lực lượng mạnh mẽ ập đến.
"Ngươi muốn chạy đi đâu?" Quang Minh Thần Quan nhìn xem Khô Thụ lão Nhân nói.
Tuy nhiên hắn không có tùy tiện công kích, bởi vì món đồ hắn cần vẫn còn nằm trong tay đối phương.
Hắn không có niềm tin tuyệt đối nên vẫn chưa muốn dồn đối phương vào đường cùng.
Đúng lúc này, một ngọn lửa từ trên trời rơi xuống, kỵ sĩ của Thái Dương Thần Điện, đã đứng thẳng ở trên không trung.
Kế tiếp là cảm giác lạnh lẽo bao trùm, bóng dáng một người phụ nữ đi tới bên cạnh khe núi.
Là Băng Hải Sứ Đồ .
-----
Dịch: MB