Thấy có người bước vào cảm ngộ thiên địa, rất nhiều người đã lựa chọn đánh đổi huyết khí để tiến hành đốn ngộ.
Dù sao huyết khí có thể khôi phục lại.
Nhiều lắm là bây giờ bị suy yếu một chút.
Rất nhanh, xung quanh Hoa Tiên đã có hai vòng người ngồi xếp bằng, những người này đã lâm vào đốn ngộ.
Sự đốn ngộ này hô ứng lẫn nhau, dường như đã nâng cao đóa hoa to lớn kia lên.
Mà phần lớn những người đốn ngộ này dần dung nhập vào trong thân thể Hoa Tiên.
Rất nhiều người đều nhíu lông mày, bọn hắn cảm thấy có chút không đúng lắm.
Những người vốn dự định đốn ngộ, cũng lộ ra vẻ do dự.
Lục Thủy nhìn thấy cảnh này, gật gật đầu, sau đó lùi về phía sau một chút.
“Tình trạng của nàng khá hơn nhiều, sắp dùng sức mạnh rồi.” Lúc lùi lại, Lục Thủy mỉm cười nói.
Hắn không có ý định nhúng tay vào lúc này, mà cũng có thể nói là do Hoa Tiên kia còn chưa chọc đến hắn.
Những người đốn ngộ kia đều tự nguyện, cũng không phải người nhà hắn, hắn không có lý do gì để nhúng tay vào.
Lục Thủy lùi về sau, Kinh Hải không do dự, trực tiếp đi theo.
Hắn có ngốc đi nữa cũng phát hiện vị kim chủ này không phải tu chân giả bình thường, kiến thức của vị này đừng nói là hắn, dù có là thế hệ trước cũng không nhất định có thể sánh được.
Kinh Hải vốn định mở miệng hỏi thăm, nhưng Lục Thủy mở miệng nói trước:
“Hai người vừa mới lâm vào cảm ngộ thiên địa là ai?”
Một nam một nữ, Lục Thủy để ý người nữ kia. Nếu như không có gì ngoài ý muốn, vị nữ tử này chắc chắn sẽ đứng thứ nhất.
Nếu như không để ý tới đại gia nghiệp của Phương Gia thì thôi, còn nếu không phải, như vậy thì hắn dự định trở về thuyết phục Tam trưởng lão.
Về phần động tay chân, đã không thích hợp rồi.
Kinh Hải nghe được câu hỏi của Lục Thủy, tất nhiên không hề quên chính mình là công cụ tình báo hình người đang bị thuê.
"Nam là Thiết Trụ của Huyền Thiết tông, làm người có chút chất phác, nhưng thủ đoạn không kém chút nào, tu vi gần tam giai, thuật rèn đúc càng lợi hại.
Nữ chính là Tiêu Vân Vi của Tiêu gia, 19 tuổi, tu vi 2.4, thiên phú kinh người. Lần này đạt được cơ duyên cảm ngộ thiên địa, chắc chắn con đường tương lai sẽ càng rộng mở." Kinh Hải nói.
“Tiêu gia?” Lục Thủy hỏi.
Tiêu Vân Vi này hắn có nghe Kiều Càn nói qua, không nghĩ tới đạt được cơ duyên lớn nhất lại là nàng.
Đương nhiên, hắn cũng chỉ nghe qua về người này, còn cụ thể Tiêu gia thế nào thì cơ bản không biết gì.
Hoặc là nói quá xa xưa, không biết đã bao lâu.
Kinh Hải lập tức nói:
"Tiêu gia, nghe nói tu vi của lão tổ Tiêu gia đã vượt qua lục giai, được đánh giá là gia tộc uy tín lâu năm, thực lực không kém, tài nguyên không tệ.
So sánh thì không hề kém Đông Phương gia, tuy không thể so được với tông môn cường thịnh, nhưng mạnh hơn tông môn bình thường nhiều, có thể tính là trung đẳng."
Ngừng một chút, Kinh Hải lại nói:
“Như thế đã rất tốt, dù sao gia tộc và tông môn cường đại cũng không nhiều.”
“So sánh với Lục gia thì sao?” Lục Thủy hỏi.
Kinh Hải có chút khó khăn, nói:
"Chuyện này thì hơi khó so sánh! Lục gia là một gia tộc tương đối đặc thù, nhân khẩu không nhiều, nhưng hết lần này tới lần khác chiến lực lại quá siêu phàm.
Ta từng nghe một vị tiền bối nói qua, quy mô của Lục gia ở trong các gia tộc tông môn chỉ có thể tính là trung đẳng.
Nhưng nếu so về địa vị, nghe nói có thể bước vào hàng ngũ đỉnh cấp. Cũng không biết thật hay giả."
Lục Thủy thở dài trong lòng. Xem ra Tiêu gia căn bản không thể so sánh với nhà mình, như vậy Tiêu gia sẽ không thể nào từ chối Lục gia.
“Ài! Trở về lại phải bận rộn rồi, thật là phiền phức.” Lục Thủy thở dài một hơi.
Nhưng rất nhanh hắn đã ném chuyện này ra sau đầu. Nếu đã phải giải quyết, cứ chờ nó đến rồi trực tiếp giải quyết là được.
Bây giờ hắn phải cảnh giác Hoa Tiên trước mặt.
Tuy Hoa Tiên bởi vì hoàn cảnh nên không mạnh lắm, nhưng cũng không thể phớt lờ, lật thuyền trong mương sẽ làm trò hề cho thiên hạ.
Mà Kinh Hải nhìn thấy Lục Thủy không còn vấn đề gì liền mở miệng hỏi:
“Đạo hữu biết Hoa Tiên này muốn làm gì?”
Lục Thủy nhìn Kinh Hải, nói:
“Ý như mặt chữ, Hoa Tiên bắt đầu khôi phục, đã không cần những người còn lại tự nguyện cung cấp huyết khí nữa.”
Kinh Hải sững sờ. Mà ngay lúc này, dưới đóa hoa to lớn xuất hiện vô số dây leo, những dây leo này bắn thắng về phía những người ở trong quảng trường.
Có ít người không kịp né tránh, trực tiếp bị dây leo bao trùm, chỉ trong chốc lát đã biến thành trạng thái da bọc xương. Mặc dù không chết, nhưng cũng đã cực kỳ suy yếu.
Mà bọn hắn cũng không hề bước vào trạng thái đốn ngộ.
Biến cố bất thình lình này đã hù dọa không ít người.
Rất nhiều người bắt đầu thử thoát đi, nhưng đều rất khó chạy ra khỏi quảng trường, bọn họ bị buộc chỉ có thể chiến đấu một cách bất đắc dĩ.
“Các vị, chúng ta phải liên thủ, nếu không tất cả sẽ bị hoa yêu này hút khô.”
“Hoa yêu vẫn còn ở thời kỳ suy yếu, mới nãy nàng không hề động thủ là do kiêng kị chúng ta, bây giờ chỉ cần chúng ta liên thủ thì nàng không nhất định chiếm được chỗ tốt.”
Theo giọng nói này truyền ra, rất nhiều người bắt đầu lưng tựa lưng chống cự dây leo công kích.
Hoa Tiên vốn dĩ có thể hấp thu lượng lớn huyết khí, lập tức trở nên chật vật.
Một người đối kháng nhiều người như vậy, vẫn mang lại chút áp lực cho nàng.
Nhất là khi, trong những người này có một số đã là tam giai.
Lúc này Hoa Tiên đứng lên, nàng nhìn những người trong quảng trường, nói:
“Cho các ngươi thêm một cơ hội, tự nguyện giao ra một nửa huyết khí là có thể vào trạng thái đốn ngộ, nếu không ta sẽ không thủ hạ lưu tình nữa.”
Nghe được câu này của Hoa Tiên, rất nhiều người bắt đầu do dự.
Người khi nãy nói lập tức hô lên:
“Không nên tin nàng, nàng...”
Phịch một tiếng, tất cả dây leo bắn thẳng về phía người này, sau đó đâm vào tứ chi của hắn, trong nháy mắt huyết khí đã bị hút sạch.
Người này còn chưa nói hết lời, thậm chí cũng không kịp kêu thảm đã bị hút thành người khô.
Mặc dù còn sống, nhưng đã ở trong trạng thái hấp hối.
“Là tự nguyện, hay để ta tự mình động thủ?” Hoa Tiên nhìn một lượt tất cả mọi người trong quảng trường.
Kinh Hải nhìn thấy cảnh này thì có chút phẫn nộ, nhưng hắn lại không thể ra mặt, hắn có thực lực tam giai, nhưng chắc chắn không phải đối thủ của Hoa Tiên.
Hắn vô ý thức nhìn về phía kim chủ bên người, cuối cùng cũng không mở miệng.
Loại chuyện này hắn không có khả năng cưỡng cầu bất kỳ ai.
Hình ảnh này làm cho rất nhiều người phẫn nộ, nhưng càng có nhiều người thất thần.
Mà trong nháy mắt lúc những người này thất thần, Hoa Tiên động thủ, lập tức không ngừng hấp thu huyết khí của bọn họ.
Rất nhiều người muốn tự nguyện, nhưng đã không thể mở miệng được.
Nhưng vẫn có nhiều người chỉ có thể miễn cưỡng tránh né.
Trong thời gian này, nếu có người dám mở miệng nói, thế thì sẽ bị dây leo tập trung công kích. Trong lúc nhất thời, không còn người nào dám nói tổ chức phản kích.
Ở đây phần lớn đều là những Thiếu gia, Tiểu thư và đệ tử ưu tú chưa trải qua nhiều sự đời.
Sau khi bị Hoa Tiên dồn vào tuyệt cảnh, bọn hắn đã bắt đầu khủng hoảng tuyệt vọng, thậm chí chạy trốn tán loạn.
Tiếp tục như vậy nữa, người trên quảng trường sẽ bị diệt hết.
Lục Thủy nhìn đám người này, không thể không lắc đầu. Vì sao bọn hắn không thử công kích bản thể chứ?
Nhưng trong nháy mắt này, Lục Thủy dường như nghĩ tới điều gì, hắn còn nhớ Đông Phương Tra Tra vẫn còn ở trên quảng trường?
“Xong, quên mất không có Mộ Tuyết ở đây, không ai bảo bọc Đông Phương Tra Tra.”
Nghĩ đến chuyện này Lục Thủy lập tức bắt đầu tìm kiếm Đông Phương Tra Tra. Dù sao Đông Phương Tra Tra cũng là biểu muội của hắn, hắn đánh một chút thì thôi, cũng không thể nào thật sự để Đông Phương Tra Tra gặp nguy hiểm.
Bằng không mẹ hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn.
Rất nhanh Lục Thủy đã tìm được Đông Phương Tra Tra, không biết từ lúc nào nàng đã mang theo hai vị bằng hữu trốn ra phía ngoài cùng.
Lục Thủy: “...”
Hắn phát hiện Đông Phương Tra Tra có thể sống lâu như vậy cũng không phải chuyện trùng hợp.
Ngay từ lúc đầu Đông Phương Tra Tra đã chạy ra khỏi rồi?
Sau đó Lục Thủy cũng không còn lo lắng, hắn cần bận tâm phía bên mình, bởi vì hắn vừa mới nhận ra ánh mắt Hoa Tiên đang nhìn mình.
Tràn đầy tham lam.
Trong nháy mắt này Lục Thủy đã biết, mục đích cuối cùng của Hoa Tiên là hắn.
Nếu đối phương đã muốn tìm phiền phức, tất nhiên hắn sẽ phải bóp chết phiền phức này rồi.
Sau đó Lục Thủy đi về phía đài cao.
Kinh Hải kinh ngạc nói:
“Đạo hữu, ngươi muốn đi đâu vậy?”
“Cầm cung, giết địch.” Lục Thủy nói, cũng không quay đầu lại.
-----
Dịch: MB_Boss