Nghe được lời nói của Lục Thủy, Kinh Hải sửng sốt một chút. Cầm cung?
Hồng Ô Thần Cung?
Kinh Hải có chút không thể tin được, nhưng hắn cũng không mở miệng ngăn cản, do dự một chút liền đi theo sau.
Có lẽ chính mình có thể giúp đỡ ngăn cản một lần công kích, tranh thủ chút thời gian cho hắn.
Về phần có thể cầm cung hay không thì không phải là chuyện cần suy tính, nhưng hắn vẫn hy vọng có thể được.
Lục Thủy đi đến trước đài cao, lúc này hắn mới chỉ đứng ở phần biên giới, còn chưa tiến vào phạm vi cấm chế.
Nhưng hắn vừa tiến đến gần đã thấy rõ bản chất của cấm chế, đây chính là một cấm chế chứng nhận thân phận, cộng thêm chức năng tuyệt sát mà thôi.
Về phần làm thế nào để tiến vào, chuyện này quá đơn giản với Lục Thủy.
Trực tiếp giả mạo thân phận là được.
Cũng giống như làm cho mình một tờ giấy thông hành.
Lục Thủy đi lên, Kinh Hải cũng theo sau, hắn vừa đến đã để ý đến cấm chế trên đài cao:
“Đạo hữu, nếu trực tiếp đi vào nơi này sẽ rất nguy hiểm, cần suy nghĩ lại.”
Không chờ Lục Thủy trả lời, bên trong đã có người lên tiếng:
“Hắn không có ấn ký.”
Người nói chuyện chính là một thiếu nữ tóc ngắn, là Vũ Niết của Đạo Tông.
“Đi vào chịu chết như thế rất ngu xuẩn.” Kinh Hiện của Đạo Tông cũng nói.
“Nếu chênh lệch không nhiều còn có thể cố gắng tranh thủ, nhưng chênh lệch quá lớn mà vẫn cố dậm chân tiến lên thì chính là ngu xuẩn.” Kiếm Lạc của Kiếm Nhất phong cũng mở miệng nói.
Những người khác đều nhìn về phía Lục Thủy và Kinh Hải. Mặc dù không biết hai người này là ai, nhưng có thể đi đến chỗ này dưới mí mắt của Hoa Tiên, cũng coi như bất phàm.
Nhưng chính những người có chút bất phàm sẽ thường đánh giá sai bản thân, dễ dàng chết đi.
Bởi vì bọn hắn không thể tự hiểu bản thân.
Kinh Hải nhíu mày, hắn nhìn Lục Thủy một chút, sau đó nói với người ở bên trong:
"Mấy vị đều là cường giả cùng thế hệ, chẳng lẽ không có cách nào sao?
Ta biết các ngươi có thỏa thuận với Hoa Tiên, nhưng giúp một chút chắc cũng không vấn đề chứ."
Đạo Tông Vũ Niết lắc đầu:
“Không phải không giúp, mà là không giúp được.”
Đạo Tông Kinh Hiện cũng nói:
“Cái cung này là thần vật, còn trận pháp này là tiên trận, người không có tiên duyên sẽ không có cách gì.”
Lục Thủy nhìn về phía Kinh Hiện, tò mò nói:
“Tiên là cái gì?”
Nghe được câu hỏi của Lục Thủy, những người kia không hề trả lời.
Tiên là cái gì?
Chuyện này phải trả lời làm sao?
Tiên không phải là tiên sao?
Bọn hắn không biết trả lời Lục Thủy làm sao, mà Lục Thủy cũng không cần bọn hắn trả lời.
Lúc này Lục Thủy cất bước đi về phía trung tâm đài cao, hắn đi chậm từng bước một, bước vào trong cấm chế tuyệt sát:
"Tiên trong miệng các ngươi, là cảnh giới hay là cấp độ sinh mệnh? Nếu như là cảnh giới thì nó là cảnh giới gì? Là cấp độ sinh mệnh thì nó là cấp độ gì?"
Lúc này Lục Thủy đã đi vào trong cấm chế, nhưng không biết chuyện gì xảy ra, cấm chế tuyệt sát này lại im lặng một cách kỳ lạ, dần tách ra một con đường cho Lục Thủy, một con đường an toàn vừa bình thường lại có chút không bình thường.
Mà đám người trên đài cao đều ngây ngẩn, thậm chí bọn hắn không thể tin được những gì chính mình nhìn thấy.
Cấm chế tuyệt sát trên đài cao là thật, thuộc về tiên trận cũng là thật. Thế nhưng, thế nhưng người này tại sao lại làm được như thế?
Kinh Hải cũng rất kinh ngạc, hắn thật sự muốn biết người này là ai.
Lục Thủy không hề dừng lại, vẫn tiếp tục đi lên phía trước:
"Thời kỳ Thượng Cổ có Tiên Đình được xưng vô địch, cuối cùng Tiên Đình biến thành bụi bặm trong dòng thời gian. Nếu như bọn hắn là Tiên trong miệng các ngươi. Như vậy, Tiên, cũng chỉ như thế."
Sau đó Lục Thủy liếc nhìn cấm chế dưới chân, nói:
“Trận này chính là tiên trận?”
Không có người nào đáp lại, tiếp đó Lục Thủy ngừng lại một chút, quay đầu nhìn những người đã tỉnh dậy kia.
Sau đó hắn không nói gì nữa, lại tiếp tục đi về phía Hồng Ô Thần Cung.
Mà cái nhìn vừa xong đã kích thích đám người Kinh Hiện Vũ Niết.
Đạo Tông Kinh Hiện không phục nói:
“Mặc dù ngươi có thể phá tan cấm chế thì sao, khi đối mặt Chân Tiên, chẳng lẽ còn có thể cuồng vọng nói Tiên cũng chỉ như thế à?”
“Nếu đạo hữu thật sự có thực lực, có thể dùng hành động để chứng minh. Thần cung này không phải Tiên nhân không thể dùng, nếu như Chân tiên cũng chỉ như thế, vậy đạo hữu tất nhiên có thể cầm được thần cung.” Đạo Tông Vũ Niết nói.
Lúc này, tất cả mọi người trên đài đều nhìn Lục Thủy, phảng phất đang chờ Lục Thủy cầm thần cung.
Hoặc là nói, chờ đợi Lục Thủy bị thần cung đánh bay.
Lục Thủy đứng trước Hồng Ô Thần Cung, hắn cũng không lo lắng việc mình không cầm lên được, nhưng lại rất đắn đo việc mình có thể kéo được cây cung này hay không.
Sau đó Lục Thủy đưa tay ra, muốn cầm lấy Hồng Ô Thần Cung.
Nhìn thấy Lục Thủy ra tay, đám người Kinh Hiện lại có chút để ý.
Dù biết rõ đối phương không thể cầm lên, nhưng trước khi đối phương thất bại, thì vẫn sẽ có khả năng thành công.
Cho nên, bọn hắn rất muốn biết kết quả cuối cùng sẽ như thế nào.
Rất nhanh bọn hắn đã nhìn thấy tay của Lục Thủy động vào Hồng Ô Thần Cung, còn nhìn thấy tay của đối phương cầm lấy thần cung.
Không hề bị đánh bay.
Lúc này, trong lòng đám người Kinh Hiện đều giật mình, không ngờ đối phương lại không bị đánh bay.
Hắn thật sự có thể cầm lấy thần cung?
Trong nháy mắt khi những suy nghĩ này hiện ra, dị biến đã xuất hiện, người kia tuy không bị đánh bay, nhưng ngọn lửa đã bao trùm cả cánh tay của hắn. Không chỉ có như vậy, ngọn lửa này còn đang lan tràn về phía thân thể.
Tốc độ lan tràn rất nhanh, nếu như không buông tay, cả người sẽ bị ngọn lửa bao trùm trong mấy hơi thở.
Kinh Hải kinh hãi, lập tức nói:
“Đạo hữu, mau buông tay.”
Đám người Kinh Hiện cũng lấy lại tinh thần, bọn hắn trực tiếp đứng dậy, dự định tiến lên ngăn cản Lục Thủy.
Ngay lúc bọn hắn vừa mới đứng lên thì ngọn lửa đã bao trùm Lục Thủy. Thế nhưng chuyện này cũng không là gì, việc làm cho bọn hắn trì trệ chính là, Lục Thủy đã nhẹ nhàng nhấc tay cầm thần cung lên.
Sau khi Lục Thủy cầm lấy thần cung, quay đầu nhìn về phía Kinh Hải, nói:
"Buông tay? Vì sao?"
Cả người Kinh Hải ngây ngẩn, trong lúc nhất thời không thể nói ra lời.
Những người khác cũng đứng yên tại chỗ. Trong mắt bọn hắn, cả người Lục Thủy bị ngọn lửa bao phủ, tựa như một người lửa, nhất là việc ngọn lửa trên người hắn thiêu đốt rất kịch liệt, giống như đang sống.
Thế nhưng, thế nhưng ngọn lửa này không hề làm bị thương đối phương chút nào.
Bọn hắn hoàn toàn không hiểu đang có chuyện gì xảy ra.
Nhưng mà, chuyện này không thể ngăn cản bọn hắn hiểu ra một sự thật.
Đó chính là, người này thật sự đã cầm thần cung lên.
Hắn làm thế nào?
Lục Thủy không để ý đến những người này. Đối với hắn, chuyện cầm lấy Hồng Ô Thần Cung không là vấn đề gì lớn.
Tuy nhiên, Hồng Ô lại muốn đốt cháy hắn, chuyện này làm cho hắn có chút ngoài ý muốn.
Đáng tiếc là, lửa của Hồng Ô không thể nào đốt được thiên địa chi lực, mà dù không có thiên địa chi lực, lửa này cũng không làm hắn bị thương được.
Lục Thủy cầm cung, chậm rãi đi đến bên cạnh đài cao.
Lúc này, Hoa Tiên ở phía dưới cũng đã ngừng hấp thu huyết khí, không phải đã hút xong, mà là không thể không đối mặt với Lục Thủy đã lấy được Hồng Ô Thần Cung.
Lục Thủy đứng đó nhìn Hoa Tiên, Hoa Tiên cũng nhìn hắn.
Mà Lục Thủy xuất hiện tất nhiên cũng hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Bọn hắn không biết Lục Thủy là ai, nhưng bọn hắn lại biết thần cung trong tay Lục Thủy.
Mặc dù rất muốn biết làm sao đối phương lấy được, nhưng bây giờ không phải lúc để suy nghĩ chuyện này.
Hoa Tiên nhìn Lục Thủy, cau mày nói:
“Ngươi đúng là rất đặc thù! Nhưng dù lấy được Hồng Ô Thần Cung lại không có tác dụng gì, ngươi không kéo nó được.”
Lục Thủy giơ tay lên, Hồng Ô Thần Cung đã ở trước người hắn, sau đó hắn làm ra động tác kéo cung, nói:
“Thật sao?”
-----
Dịch: MB_Boss