Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 67 - Chương 67: Ngươi Dựa Vào Cái Gì Lại Cho Rằng Ta Yếu!

Chương 67: Ngươi Dựa Vào Cái Gì Lại Cho Rằng Ta Yếu! Chương 67: Ngươi Dựa Vào Cái Gì Lại Cho Rằng Ta Yếu!

Hoa Tiên nhăn mày nhìn Lục Thủy.

Nàng biết người này đi về phía đài cao, nhưng cũng không quan tâm lắm, bởi vì ở đó có cấm chế tuyệt sát.

Trên lý luận, người này sẽ không thể vượt qua được.

Nhưng giờ đối phương không chỉ đi qua, mà còn lấy được Hồng Ô Thần Cung.

Mặc dù Hồng Ô Thần Cung thiêu đốt cả người đối phương, thế nhưng lại không hề có chút tác dụng nào.

Mà chuyện càng làm cho nàng khó tiếp nhận chính là, người này lại kéo được Hồng Ô Thần Cung.

"Không thể nào! Đừng nói đạo tu bình thường, dù bản thân ta cũng không thể kéo được Hồng Ô Thần Cung. Người này dù có đặc thù cũng không thể kéo Hồng Ô Thần Cung một cách dễ dàng như vậy được, hắn vẫn còn rất nhỏ yếu."

Trong lòng Hoa Tiên nghĩ như vậy.

Ngay khi ý nghĩ này vừa xuất hiện, nàng đã cảm giác được ánh lửa bùng lên trên đài cao, tiếp đó lại xuất hiện hiện tượng áp súc không gian.

“Làm sao có thể?”

Hoa Tiên chấn kinh. Nếu như nàng không nhớ nhầm, đây là dấu hiệu khi Hồng Ô Tiễn xuất hiện.

Người kia kéo ra Hồng Ô Thần Cung?

Hoa Tiên gắt gao nhìn chằm chằm đài cao, nàng muốn xem đến cuối cùng.

Rất nhanh ánh lửa trên đài cao đã biến mất, hoặc có thể nói là ánh lửa ngưng tụ lại.

Sau khi ánh lửa ngưng tụ đã không còn chói mắt nữa, lúc này tất cả mọi người đều thấy được, trên đài cao có một người lửa đang kéo căng thần cung.

Mà những người ở đây đều cảm nhận được, trên cái mũi tên kia có một loại khí thế rất đáng sợ.

Mà nó còn đang không ngừng hội tụ, sức mạnh ở không gian xung quanh phảng phất bị rút ra từng chút một.

Một tiễn này rất mạnh.

Lục Thủy kéo căng Hồng Ô.

Đáng tiếc không phải Hồng Ô tự nguyện, hoặc có thể nói là bị ép tự nguyện.

Nhưng cũng không quan trọng lắm, dù sao cũng đã kéo ra.

Lúc này Lục Thủy đang chờ đợi Hồng Ô Thần Cung súc thế, bởi lần thứ nhất bị ép kéo ra, Hồng Ô Thần Cung còn chưa kịp phản ứng lại.

Chờ trong mấy hơi thở là đủ.

Kinh Hải cách Lục Thủy gần nhất, hắn có thể nhất cảm nhận được loại sức mạnh cường đại kia, nhất là trong khoảnh khắc lúc đối phương kéo căng Hồng Ô, hắn có ảo giác chính mình sắp tan vỡ.

Trái tim đập nhanh, hắn vô thức lùi về sau hai bước.

Mà đám người trên đài cao cũng như thế.

Bọn hắn không thể tin được người này lại có thể kéo thần cung một cách nhẹ nhàng như vậy.

Đã nói là không phải Tiên Nhân không thể đụng vào mà.

Đây là yêu nghiệt gì thế?

Hoa Tiên nhìn Lục Thủy, nàng lấy lại tinh thần, nói:

“Lấy thực lực của ngươi, coi như kéo được Hồng Ô, cũng chưa chắc có thể làm tổn thương ta.”

Hoa Tiên không chủ động xuất kích, nàng đang đợi, đợi đối phương bắn ra một tiễn này.

Lục Thủy cũng không chần chờ, sau khi súc thế xong liền bắn ra mũi tên trong tay.

Vèo.

Một tiễn phá không bay đi, mang theo khí tức cực nóng, mang theo ánh lửa đáng sợ, còn mang theo sức mạnh kinh khủng.

Một tiễn này bắn thẳng về phía bông hoa khổng lồ ở trung tâm quảng trường.

Oanh!!!

Tiếng nổ mạnh vang lên.

Toàn bộ bông hoa đều bị ánh lửa bao phủ, rất nhiều người quan sát, cũng không biết Hoa Tiên đã chết chưa.

“Ha ha ha, không ngờ uy lực còn nhỏ hơn dự đoán của ta, đây chắc là công kích mạnh nhất của ngươi khi mượn nhờ Hồng Ô đúng không?” Giọng nói của Hoa Tiên vang lên, cũng trong nháy mắt đó nàng đã xông ra khỏi ngọn lửa đang vây quay, nhanh chóng xuất hiện ở trước mặt Lục Thủy.

Nàng đã chuẩn bị đủ rồi:

“Thân thể ngươi là của ta.”

Lúc này Hoa Tiên đã đi tới trước mặt Lục Thủy, nàng chỉ cần chạm được vào Lục Thủy là thắng một nửa rồi.

Đám người Kinh Hải đều kinh hãi, khi bọn hắn muốn ra tay hỗ trợ thì đã không kịp nữa.

Ngay khi tất cả mọi người cho rằng Hoa Tiên sẽ chạm được vào Lục Thủy thì nàng lại vồ hụt.

Là di hình hoán vị.

Lúc này Lục Thủy đã xuất hiện ở trên trời cao.

Hoa Tiên hơi kinh ngạc, trên mặt hiện lên vẻ lạnh như băng, rõ ràng nàng đã khóa chặt người kia nhưng vẫn để hắn chạy thoát.

Chờ lúc nàng muốn tra tìm vị trí của Lục Thủy thì trên bầu trời truyền xuống giọng nói của hắn:

“Công kích mạnh nhất? Là cái gì để ngươi cho rằng Hồng Ô chính là công kích mạnh nhất của ta?”

Hoa Tiên lập tức nhìn về phía Lục Thủy giữa không trung, nàng vốn định công kích đối phương, nhưng còn chưa xuất thủ nàng đã cảm giác được áp lực vô tận, mà nguồn áp lực này xuất hiện từ một chỉ của đối phương.

Chuyện này, tại sao có thể như vậy?

Chỉ là tam giai thì làm sao lại tỏa ra áp lực lớn như thế?

Lục Thủy nhìn Hoa Tiên, một chỉ này rơi xuống, hắn bình tĩnh nói:

“Kinh Hồng Nhất Chỉ.”

Lúc này, trên không trung xuất hiện một ngón tay to lớn đâm xuống dưới, ngón tay đâm thẳng về phía Hoa Tiên.

Tất nhiên Hoa Tiên sẽ không ngồi chờ chết:

“Chỉ là một chỉ, cũng dám làm càn.”

Ngay sau đó huyết quang phun trào, trực tiếp đối kháng với một chỉ này.

Oanh một tiếng, hai nguồn sức mạnh va vào nhau, Hoa Tiên thừa cơ rơi xuống đài cao.

Mặc dù lùi, nhưng đã tránh né được một chỉ kia.

Đây là chiến lược, không phải bị đánh lui.

Lục Thủy cũng đang chậm rãi rơi xuống, hắn liếc nhìn về phía Hoa Tiên trên đài cao, năm ngón tay hợp thành chưởng:

“Thương Minh Tù Lung.”

Ngay sau đó quanh người Hoa Tiên xuất hiện một bàn tay khổng lồ, bàn tay này bao phủ nàng rồi nắm chặt, dường như muốn bóp nát mọi thứ bên trong.

Hoa Tiên kinh hãi, dây leo dưới chân nàng mọc thành bụi, ngưng tụ sức mạnh trong lòng bàn tay rồi phóng ra ngoài:

“Phá cho ta.”

Lúc này, dây leo và bàn tay khổng lồ đang giằng co lẫn nhau.

Dây leo không phá nổi lồng giam, nhưng lồng giam cũng không thể bóp nát dây leo được.

Lục Thủy nhìn thấy vậy nhưng không hề sốt ruột, hắn lại đưa Hồng Ô ra trước người, sau đó đặt ngón tay lên trên giây cung, chậm rãi kéo ra.

Lần này Lục Thủy kéo rất chậm, sức mạnh cường đại không ngừng hội tụ trên dây cung của Hồng Ô, một mũi tên màu đỏ như lửa bắt đầu xuất hiện.

Sức mạnh này tựa như sóng lớn cuộn trào.

Trên đài cao, Hoa Tiên nhăn mày. Thật mạnh, mạnh hơn rất nhiều so với mũi tên trước đó.

“Tên nhân loại đáng chết, hắn là quái vật sao?”

Hoa Tiên kinh hãi, nhưng nàng nhất định phải nghĩ biện pháp để ngăn cản đối phương.

“Chờ một chút, ta thấy chúng ta có thể...” Hoa Tiên mở miệng nói, nhưng không chờ nàng nói xong thì đã bị cắt ngang.

Lục Thủy nhìn Hoa Tiên rồi buông dây cung ra, bình tĩnh nói:

“Ta cảm thấy, ngươi phải chết rồi.”

Sưu!!

Ánh lửa ngập trời với tư thái như chẻ tre, một tiễn kinh hồng.

Chỉ trong một nháy mắt, một tiễn này trực tiếp xuyên thủng lồng giam, xuyên thủng dây leo, đâm mạnh vào trên người Hoa Tiên.

Oanh!!!

Ánh lửa cuồn cuộn.

“Á, a a a a a a.”

Theo tiếng kêu thảm thiết của Hoa Tiên vang lên, sức mạnh khổng lồ cũng bộc phát ra, xung quanh thậm chí xuất hiện vô số bụi hoa.

“Nát cho ta!”

Dây leo phá vỡ lồng giam, Hoa Tiên đánh tan ánh lửa, đánh tan một tiễn kinh hồng kia.

Lúc này Hoa Tiên đứng ở trong bụi hoa, thân thể của nàng hơi mờ nhạt, phảng phất bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất.

Nhưng mà, hiện giờ nàng cực kỳ bình tĩnh, đưa mắt nhìn Lục Thủy đang rơi xuống quảng trường, nói

“Tiểu tử, ngươi tên gì?”

Nàng đã không còn dám xem thường Lục Thủy.

Hơi không cẩn thận, nàng có khả năng sẽ chết ở đây.

Muốn mượn nhờ Ám Cảnh để khôi phục thì phải phù hợp với quy củ của nơi này, thực lực của nàng nhiều lắm chỉ bằng tất cả những người ở trong này cộng lại.

Bằng không thì sao một tên nhân loại trẻ tuổi, lại có thể bức nàng đến tuyệt địa này?

Lục Thủy rơi xuống mặt đất, hắn đứng chắp tay, thần cung thì dắt ở sau lưng.

Sau đó trong quảng trường truyền ra giọng nói bình thản của Lục Thủy:

“Thiếu tông chủ Ẩn Thiên tông, Lưu Hỏa.”

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment