Sau khi Lục Thủy nói tên ra, Kinh Hải trực tiếp chết trân tại chỗ.
Hắn nhìn Lục Thủy với vẻ khó có thể tin:
‘Hắn chính là Lưu Hỏa? Vừa rồi ta còn ở ngay trước mặt hắn chất vấn hắn?’
Kinh Hải biết thanh danh của Lưu Hỏa lớn bao nhiêu, nhưng hắn thật sự cảm thấy cái danh này có chút không thật, nhưng mà, hiện tại tận mắt nhìn thấy một lần, danh tiếng kia của Lưu Hỏa tuyệt đối không phải là giả.
Cầm thần cung nhập tuyệt trận, chiến Hoa Tiên.
Đây là việc mà không một thiên kiêu nào có thể làm được, nhưng mà tên Lưu Hỏa kia làm được.
Còn làm một cách dễ như trở bàn tay.
Loại thiên kiêu này căn bản không thể so sánh được với những người ở hiện trường bây giờ.
‘Ẩn Thiên tông là yêu nghiệt.’
Kinh Hải trong lòng đưa ra kết luận.
Mà Đông Phương Trà Trà núp ở phía xa khi nghe thấy một câu này, cả người đều kinh hãi.
Hóa ra Lưu Hỏa thật cũng tới, chuyện nàng giả mạo đi vào đây mà bị phát hiện thì chắc chắn là xong đời rồi.
A, nàng còn nghe nói tên Lưu Hỏa đoạt đồ vật của các nàng ở thảo nguyên Hoang Vu kia cũng là giả, về sau bị Lưu Hỏa thật giết.
Tên Lưu Hỏa này quả thật là giết người như ngóe.
Đông Phương Trà Trà vỗ vỗ ngực tự an ủi bản thân chớ sợ chớ sợ.
Nàng thế nhưng lại rất cơ trí, vừa nghe thấy Hoa Tiên muốn một nửa huyết khí liền trực tiếp chạy.
Hương Dụ nói, nếu cơ duyên phải đổi bằng sự suy yếu của chính bản thân thì không thể muốn.
Bởi vì dạng đại tiểu thư như nàng một khi suy yếu, cũng chỉ có thể trông cậy vào lòng nhân từ của đối phương, mà ở tu chân giới thì nhân từ chính là thứ xa xỉ cao quý nhất, khó mà đợi được.
Cho nên loại cơ duyên này người khác có thể mạo hiểm muốn, mà nàng tuyệt đối không thể muốn.
‘Hương Dụ lúc nào cũng đúng, về sau phải ngoan ngoãn nghe lời nàng.’ Đông Phương Trà Trà nhỏ giọng tự nói.
Ngoại trừ một số ít người, phần lớn người ở đây đều là lần đầu tiên nghe nói về Lưu Hỏa.
Thậm chí rất nhiều người còn không biết Ẩn Thiên tông là tông môn nào.
Nhưng vị thiếu tông chủ này bọn hắn sẽ nhớ kỹ.
Quá mạnh.
Chỉ là không biết đối phương bao nhiêu tuổi.
Lục Thủy đương nhiên không thể lại đi báo ra tuổi của mình, Hoa Tiên kia càng không có khả năng hỏi loại vấn đề này.
Nàng nhìn Lưu Hỏa nói:
“Lưu Hỏa của Ẩn Thiên tông? Ngươi có nghĩ tới hay không, việc hôm nay ngươi làm, sẽ mang đến cho Ẩn Thiên tông tai họa ngập đầu?”
Lục Thủy mỉm cười:
“Vậy ngươi thân là Hoa Tiên, lại ra tay với ta, có nghĩ tới hay không, sẽ mang đến cho thế lực sau lưng ngươi vô tận diệt vong?”
“Cuồng vọng.” Hoa Tiên trừng mắt nhìn Lưu Hỏa.
Lưu Hỏa vẫn đứng nơi đó, không nói gì nhìn Hoa Tiên.
Lúc này dưới chân Hoa Tiên bắt đầu có những đóa hoa nở rộ, những đóa hoa này không ngừng khuếch tán ra bên ngoài, rất nhanh đã lan tràn tới phía Lục Thủy bên kia.
Nhưng Lục Thủy cũng chỉ nhìn, không tránh né, cũng không xuất thủ.
“Nhân loại, ngươi thật sự rất ngông cuồng, ngươi biết rõ ta đang trì hoãn thời gian để thi pháp, thế mà còn để ta tùy ý thi pháp.” Hoa Tiên nhìn Lục Thủy mỉm cười nói.
Nàng đã dung nhập tiên khí của chính mình, tia tiên khí này có thể thi triển tuyệt sát của nàng.
Lục Thủy đúng là để đối phương tùy ý kéo dài thời gian, hắn cảm giác được một cỗ khí tức kỳ quái, cho nên muốn nhìn xem rốt cuộc là cái gì.
Bây giờ hắn nghĩ đó hẳn là tiên khí.
Cái tiên khí này và tự nhiên chi lực là cùng một loại.
Tự nhiên chi lực ở trong Tu Chân giới và linh khí là hai lực lượng bằng nhau, mà tự nhiên chi lực thân cận với thế giới, người bình thường không cách nào lấy tự nhiên chi lực làm nguồi suối tu luyện, cho nên tu luyện tự nhiên chi lực đồng nghĩa với việc phải đi qua con đường tu luyện thiếu đi một chút linh khí.
Bây giờ xem ra tiên chẳng qua chỉ là đi một con đường đơn giản hơn là tu chân.
Tốt xấu khó nói, nhưng mà có chút hoàn thiện hơn.
Lúc này dưới chân Hoa Tiên lại xuất hiện một đóa hoa to lớn, nàng đứng bên trong đóa hoa đó.
Toàn bộ quảng trường cũng bị bụi hoa bao trùm.
Hoa Tiên nhìn Lục Thủy, tự tin nói:
“Nhân loại, ngươi sẽ phải trả giá đắt cho sự cuồng vọng của chính bản thân mình.”
Hoa Tiên từ từ bay lên, sau đó vô số đóa hoa cũng nhanh chóng sinh trưởng, lực lượng bắt đầu tụ tập, áp bách cường đại bắt đầu xuất hiện.
Rất nhiều người căn bản không có cách chống cự lại cỗ áp ách này, chỉ có thể bị ép cúi đầu xuống.
Mấy người Kinh Hải cũng kinh hãi, cái này cũng thuộc phạm vi sức mạnh của tam giai sao?
Lại nói lực lượng đặc thù này là cái gì?
Hắn muốn mở miệng nhắc nhở Lưu Hỏa, thế nhưng cỗ áp bách cường đại kia khiến hắn không cách nào mở miệng ra được.
Những người khác cũng như thế, nhưng là nhiều người cảm thấy Lưu Hỏa vô tri ngu xuẩn quá mức, thế mà lại tự bỏ đi ưu thế của bản thân.
Lục Thủy cũng không để ý, hắn chỉ nhìn Hoa Tiên, Hoa Tiên tự nhiên cũng nhìn lại Lục Thủy.
Hoa Tiên hướng về phía Lục Thủy đánh ra một chưởng, mở miệng nói:
“Tiên thuật, Bách Hoa Quần Sát.”
Theo giọng nói của Hoa Tiên rơi xuống, vô số đóa hoa gia tốc trưởng thành, sau đó bắt đầu nở rộ, bọn chúng khóa chặt Lục Thủy, khi chúng nở rộ ra chính là tuyệt sát đối với hắn.
Rừng rậm Vạn Hoa Tùng, bách hoa nở rộ chỉ vì giết một người.
Khí thế đáng sợ tràn ngập bao quanh Lục Thủy, nếu như là người bình thường, đừng nói là đứng thẳng, ngay cả bảo trì ý thức cũng đã rất khó khăn.
Mà vào thời điểm trăm hoa sắp nở rộ, Lục Thủy đột nhiên mở miệng, giọng điệu bằng phẳng chậm chạp vang lên:
“Ta vui vẻ, trăm hoa thiên hạ đều có thể nở.
Ta không vui, trăm hoa này của thiên hạ, một đóa cũng không cho phép nở.”
Giọng nói của Lục Thủy truyền vào trong tai của mọi người, lúc bọn hắn còn chưa kịp hiểu, tiếng nói của Lục Thủy lại một lần nữa vang lên:
“Hiện tại, ta không vui.
Cho nên, trăm hoa tàn lụi.”
Trong nháy mắt khi tiếng nói này truyền ra, tất cả mọi người đều ngây ngẩn, bọn hắn vô ý thức nhận ra người này thật sự là cuồng vọng không điểm dừng.
Nhưng khi ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, trời đất đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Uy thế biến mất, áp ách không còn.
Tất cả những người ở đây đều cảm thấy không tin nổi, vừa mới xảy ra chuyện gì rồi?
Khi bọn hắn ngẩng đầu nhìn về phía trung tâm quảng trường, phát hiện đóa hoa vốn đang nở rộ kia, tất cả đều ngừng lại, mà bụi hoa vốn đang sinh trưởng cũng không tiếp tục sinh trưởng nữa.
Ngay sau đó, biến dị bắt đầu xuất hiện, từ trong mắt đám người, bụi hoa trên không trung từ bên người Lưu Hỏa bắt đầu tàn lụi, đóa hoa đã nở ra được một nửa bắt đầu khép lại, rồi dần tàn lụi.
Chỉ trong nháy mắt, tình huống tương tự như vậy liền bao trùm toàn bộ quảng trường.
Không ai có thể tin được, cũng không ai biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Ngay đến Hoa Tiên cũng ngây ngẩn cả người, nàng nhìn thấy Lưu Hỏa còn chưa có động thủ, nhưng tiên thuật của nàng lại bị đánh gãy, một cỗ lực lượng tiên khí siêu việt áp chế nàng.
Hoa Tiên kinh hãi không tin nổi, không thể nào, chuyện này, tuyệt đối là không thể nào.
Phụt.
Một ngụm máu tươi bị phun ra.
Tiên thuật thất bại, nàng phải chịu phản phệ dữ dội.
Lúc này nàng không có cách nào duy trì bản thân ở trên không trung, trực tiếp rơi từ trên cao xuống.
Phịch một tiếng, Hoa Tiên rơi xuống quảng trường, nàng nhìn Lưu Hỏa, vẻ mặt kinh hãi:
“Ngươi, rốt cuộc ngươi đã làm thế nào?
Người bình thường làm sao có thể đánh tan tiên thuật?
Ngươi căn bản không phải là người.”
Lục Thủy lúc này mới cử động, hắn bước ra một bước, sau đó trực tiếp xuất hiện trước mặt Hoa Tiên, duỗi ra một ngón tay điểm xuống bên trên huyết thân của nàng, bình tĩnh nói:
“Ta không phải tiên, cũng không phải là thần, ta chỉ là một người tu đạo.”
Hoa Tiên thấy Lục Thủy động vào mình, con ngươi co rụt lại, một loại cảm giác chết chóc vây lấy nàng, nàng bắt đầu hoảng sợ kêu lên:
“Không, ngươi không cần...A a a a.”
Trước khi Hoa Tiên kịp nói gì, Lục Thủy đã động thủ, Kinh Hồng Nhất Chi, cái này đủ để giết chết Hoa Tiên.
Mộ Tuyết đã từng nói với hắn, có một vài nữ tử sau khi thất bại sẽ cầu xin tha thứ, khiến cho nam nhân dễ dàng mềm lòng.
Nếu như lo lắng bản thân mình sẽ mềm lòng, trước khi đối phương cầu xin tha thứ, giết nàng.
Cho nên sau khi Hoa Tiên thua, Lục Thủy trực tiếp đánh chết nàng.
Nhìn thấy sinh cơ bắt đầu tán loạn của Hoa Tiên, Lục Thủy bình tĩnh nói:
“Tiên, cũng chỉ như thế.”
------
Dịch: MB_Boss