Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 650 - Chương 650: Cầu Phật Không Bằng Bái Ta 4

Chương 650: Cầu Phật Không Bằng Bái Ta 4 Chương 650: Cầu Phật Không Bằng Bái Ta 4

Diệp Tân sững sờ chứng kiến tất cả, Chuyển Sinh Thụ phát sinh chuyện kỳ lạ, một chuyện lạ mà hắn chưa từng gặp được lần nào.

Hắn không biết điều này đại biểu cho cái gì.

Nhưng hắn có thể khẳng định là có người vừa nói chuyện, và người này sắp xuất hiện.

U La Cổ Phật thử nhìn xuyên qua ánh sáng màu trắng noãn kia, và hắn phát hiện rằng thực lực của hắn vậy mà không thể nhìn thấy.

"Là lực lượng của Chân Thần, sao người này có thể làm được?" U La Cổ Phật kinh ngạc nói.

Vì sao người này có thể làm được chuyện mà Phật đều không thể làm được?

Cộp, cộp, cộp!

Tiếng bước chân rất nhẹ nhưng mọi người đều có thể nghe thấy.

Hiện giờ thì bản thể của Lục Thủy đang nhìn về phía có tiếng bước chân, Chân Võ và Chân Linh cũng là như vậy.

Bọn hắn cảm thấy thật khó hiểu, chuyện này vậy mà không phải là thiếu gia của bọn họ bày ra.

Có vẻ như, không giống những lần trước cho lắm.

Chỉ chốc lát, Chân Võ và Chân Linh đã nhìn thấy một cái bóng người hơi thấp bé theo ánh sáng màu trắng nõn kia đi tới vị trí cao nhất.

Chân của hắn giẫm trên bậc thang ánh sáng, toàn thân tỏa ra hào quang.

Nghịch Tinh và Hồng Nguyệt ở phía sau hắn, giống như là hai tên hộ vệ góp phần tôn vinh hắn.

Mà ngay thời khắc đối phương đứng trên đỉnh, thiên địa yên tĩnh trở lại, tất cả ồn ào do Nghịch Tinh tạo ra đều lập tức tan biến.

Ở trước mặt của người này, tất cả mọi thứ dường như không có quyền lên tiếng.

Hắn chưa lên tiếng, thì thiên địa không được phép lên tiếng.

Hắn đứng ở nơi đó, không ai có thể nhìn thấy dung nhan của hắn, không ai dám khinh thường sự hiện diện của hắn.

Giờ khắc này, bóng người kia đứng ở trên không, cúi đầu nhìn xuống dưới.

Khoảnh khắc đối phương nhìn xuống, tất cả mọi người đều sững sờ, cảm giác như đối phương đang nhìn mình, dường như người đang nhìn bọn họ là một đấng siêu nhiên rất đáng sợ.

Sau đó một giọng nói vang lên.

m điệu hùng hồn, mạnh mẽ, có một không hai trong thiên địa này.

Trong giọng nói ẩn chứa sự tự tin, khí phách bễ nghễ thiên hạ:

"Cầu phật, không bằng bái ta."

Ầm!

Tiếng nói vừa dứt, dường như có vô vàn tiếng hét âm thầm vang lên trong Bỉ Ngạn.

Đầu óc của tất cả mọi người dường như bị nổ tung.

Câu nói kia có trọng lượng rất nặng, nặng đến mức mọi người không thể chịu nổi.

U La Cổ Phật lộ ra vẻ khó tin nhìn vào bóng dáng của người kia, hắn không biết đối phương là ai.

Nhưng hắn biết rằng đối phương đứng ở chỗ này, không e ngại bất cứ sự nghi ngờ nào.

"Hắn là ai?"

U La Cổ Phật thật sự muốn xông tới để nhìn đối phương cho thật kỹ, nhưng hắn biết rằng mình không thể tìm được đối phương.

Đúng vậy, hoàn toàn không có cách để cảm nhận được sự tồn tại của đối phương.

Băng Hải Nữ Thần cũng kinh ngạc nhìn bóng người này, nàng muốn biết đối phương là ai, nàng muốn nhìn xem đối phương rốt cuộc là thần thánh phương nào, mà dám nói ra những lời như vậy.

Nàng muốn biết đối phương dựa vào cái gì mà tự tin như vậy.

"Đương thời thật sự có người như vậy sao?" Băng Hải Nữ Thần không tin.

"Đây là thực lực của hắn sao? Thật sự là hắn sao?" Nhị trưởng lão nhìn vào bóng dáng của người này.

Nàng phát hiện hình dáng kia giống như một đứa con nít.

Không phải và cũng không thể nào là Lục Thủy.

Lục Thủy đang ở bên cạnh Vong Xuyên Hà, nàng không có nhìn lầm.

"Ta đã sai rồi sao? Phải chăng người này không phải là người mà ta suy đoán, hắn là một cường giả mới trong thời đại này?" Nhị trưởng lão đang tự hỏi.

Nàng không có đáp án.

Nhưng mà Nghịch Tinh rõ ràng là đang phụ trợ cho đối phương.

An Dật cũng đang nhìn lên bầu trời, hắn hơi thất thần.

"Thật sự là nhân vật đáng sợ kia, hắn cũng tới."

Hắn nhìn thấy Nghịch Tinh ở chỗ này, đương nhiên là nhân vật đáng sợ kia cũng ở chỗ này.

"Ui, Ui, Ui, thần của ta ơi, vì sao ta lại cảm thấy sợ hãi như thế này?" Ma tu Cát An nhìn về phía bóng dáng thấp bé kia, trong lòng âm thầm run sợ.

Người này còn làm cho người ta cảm thấy sợ hãi hơn là Nghịch Tinh.

Đối phương chỉ mới nói ra một câu nói thôi.

Và người bị rung động nhiều nhất không phải là những người kia, mà là người trong cuộc, cũng chính là Diệp Tân.

Diệp Tân có chút khó tin nhìn lên người đang đứng trên bầu trời.

Hắn đã từng nghe một câu nói tương tự, và vẫn âm thầm ghi nhớ kỹ ở trong lòng.

Câu nói đó xuất phát từ miệng của một người nhị giai, hắn luôn cảm thấy đối phương là một người rất kì lạ.

Một người thích nói những lời nói ba hoa.

Hắn ngay lập tức nhớ lại những lời người kia từng nói.

"Cầu phật không bằng tới cầu ta."

"Còn nhớ tiền công mà ta đã hứa không?"

"Câu nói vừa rồi chính là tiền công của ngươi."

Đầu óc Diệp Tân bị những lời nói này làm cho choáng ngợp.

Ông!!!

Trong đầu của hắn chợt lóe lên cái gì đó, sau đó hắn thông suốt.

Lúc này, trong ánh mắt của hắn lộ ra vẻ bối rối, khóe mắt có chút ẩm ướt.

"Cái này, chính là tiền công của ta sao?"

"Thật sự có thể làm được sao?"

...

Diệp Tân nhìn ngắm tất cả mọi thứ ở đây, hắn không có gì để do dự.

Không có gì cần chất vấn.

Nói cách khác, thật hay giả với hắn mà nói đều không quan trọng.

Bởi vì mặc kệ là thật hay giả, hắn đều đồng ý thử một lần.

Tình nguyện đi cầu xin thêm một lần.

Đó là niềm tin trong lòng của hắn, là kim chỉ nam của hắn, là ánh sáng mà lòng hắn hướng tới.

Vì nàng, hắn có thể xuống Địa Ngục, vào Khổ Hải, thì tại sao không thể quỵ lụy người này?

Diệp Tân cúi thấp người, chậm rãi quỳ xuống.

Lúc này, trong tâm trí hắn chỉ có những hình ảnh khi còn tấm bé, chính mình dẫn dắt một con chim nhỏ.

Nhớ lại những lần bản thân được một cô bé ôm ở trong ngực, chạy tung tăng trên bãi cỏ.

Rồi nhớ về buổi chiều tà năm ấy, người thiếu nữ kia nói với hắn nàng muốn cầu nguyện.

Đặc biệt là câu nói mà suốt kiếp hắn cũng không thể nào quên.

"Nguyện vọng của ta là, để cho ngươi biến thành người."

Bịch!

Một tiếng động nhỏ vang lên dưới tàng cây.

Tất cả mọi người đều nghe được, thấy được.

Bọn họ trông thấy dưới tàng cây, có người quỳ trên mặt đất sau đó hắn từ từ cúi người sát xuống, đầu nhẹ nhàng va chạm với mặt đất.

Hắn đã quỳ lạy.

Tiếp đó tất cả mọi người nghe được một câu khẩn cầu vang lên:

"Cầu ngài mau cứu nàng."

Tất cả mọi người tiếp tục theo dõi, bọn họ không biết phía sau sẽ xảy ra chuyện gì, điều duy nhất có thể làm là chờ xem.

Hiện tại, bọn họ đều chăm chú nhìn vào bóng người ở trên bầu trời.

U La Cổ Phật cũng đang nhìn, hắn chỉ đơn giản là nhìn xem.

Mà lúc này, Lục Thủy cúi đầu chăm chú nhìn vào Diệp Tân đang quỳ dưới tàng cây, khóe miệng hiện lên ý cười.

Tiếp đó, tiếng nói của hắn vang lên.

Hùng hồn không gì sánh được, rung động lòng người:

"Như ngươi mong muốn."

-----

Dịch: MB

Bình Luận (0)
Comment