"Không gian bị bóp méo, bầu trời xuất hiện sự khác thường, mặc kệ nhìn theo góc độ nào, đại thụ kia đều nằm ở chính giữa Nghịch Tinh và Song Nguyệt.
Rốt cuộc là ai đang âm thầm giở trò?" Nhị trưởng lão càng nghĩ càng thấy khó hiểu.
Lục Thủy đang ở chỗ này, vậy mà liên tục xảy ra những chuyện khác thường.
Nàng biết những địa phương mà Lục Thủy đi tới, đều sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nàng cũng biết nguyên nhân là do Lục Thủy.
Nhưng mà lần này là nàng tận mắt nhìn thấy.
Cũng nhìn chằm chằm Lục Thủy.
Nàng nghĩ rằng mọi việc Lục Thủy làm đều sẽ nằm trong tầm mắt của mình, vậy mà không có gì cả.
Lục Thủy cũng đang ở chỗ này nhìn xem.
Hắn không có làm gì hết.
"Là hắn đã tỉ mỉ dàn xếp? Hay là chúng ta đã sai?" Nhị trưởng lão hơi hoài nghi bản thân.
Băng Hải Nữ Thần cũng đang nhìn xem gốc cây kia, nàng biết đó là Chuyển Sinh Thụ.
Tuy nhiên, nàng không thể đoán được rốt cuộc là ai khơi mào tất cả chuyện này.
"Vì sao thời đại này luôn xảy ra một vài chuyện mà ta không thể nào hiểu nổi vậy?" Băng Hải Nữ Thần luôn cảm thấy có chút bất lực đối với thời đại này.
Vấn đề này không phải do lực lượng mà bởi vì gặp phải những chuyện chưa từng gặp hoặc là nghe nói tới.
Người ta thường e ngại những gì mà mình không thể nắm bắt.
Đặc biệt là một vị Chủ Thần.
Với vai trò của một Chủ Thần, không thể nào thiếu sự hiểu biết được.
Lúc này, hình dáng của Chuyển Sinh Thụ càng ngày càng rõ ràng, thậm chí bọn họ có thể nhìn thấy dưới gốc cây có hai bóng người.
"Dưới cây có người?" Miêu Đồng nhìn xem đại thụ hơi kinh ngạc nói.
Hắn và những người đang có mặt ở chỗ này đều không mạnh, đã bị hù dọa hết mấy lần rồi.
Nếu có thể lựa chọn một lần nữa, bọn hắn tuyệt đối không đi tới nơi này.
Những người ở phía khác cũng nghĩ như vậy.
Bởi vì tất cả những gì đang diễn ra quá vi diệu, không phải là chuyện mà bọn họ có hiểu được, có thể tiếp xúc được, có thể biết được.
Chỉ cần chạm phải một chút xíu, bọn họ cũng có thể chết ngay tại chỗ.
Lúc này ông lão ở bên cạnh bia đá cũng đang quan sát.
Hắn cũng cảm thấy thắc mắc, bởi vì hắn thật sự không biết được ngôi sao màu đỏ thẫm kia cuối cùng là cái gì.
Đúng lúc này, bọn họ nghe được tiếng nói vang lên ở bên cạnh cái cây, giọng nói như gần như xa, giống như cố ý xử lý xong mới truyền ra bên ngoài.
"Hồng Nguyệt đã xuất hiện, nhưng mà nguyên nhân là do Ngịch Tinh.
Chân Thần ngã xuống, hiện tại trên cõi đời này còn ai có thể giúp ngươi cởi bỏ chấp niệm này không?"
Tất cả mọi người đều có chút kinh ngạc khi nghe được giọng nói này, bởi vì giọng nói là từ chỗ cây đại thụ kia truyền tới.
Nhưng bọn hắn lại có cảm giác như chính mình cũng đang ở dưới tàng cây, người nói chuyện đang ở ngay bên cạnh.
"Chân Thần?" Nhị trưởng lão âm thầm lặp đi lặp lại cái từ này.
"Điều bí mật ở bên dưới Phong Sương Hà, cũng được gọi như vậy?" Nàng từng tới Phong Sương Hà, biết được bí mật mà chỉ có Lục gia Đại trưởng lão mới biết.
Nàng cũng cảm thấy khó hiểu.
Nhưng mà không có đi dò hỏi.
Bây giờ nghe Chân Thần ngã xuống, nàng có hơi chú ý một chút.
Nhưng nàng cũng phần nào hiểu được, hai người kia đều không phải là người ở thời đại này.
Bọn hắn rất có thể là đến từ thời đại Viễn Cổ.
Băng Hải Nữ Thần thử cảm nhận dưới chân, nàng cảm thấy tất cả vấn đề đều nằm ở dưới mặt đất này.
Nhưng nàng không thể làm gì khác.
"Có liên quan tới Chân Thần Độc Nhất Thiên Địa sao?" Sau đó nàng nhìn về phía hai người kia, nàng đã nhận ra bọn họ là người của Phật Môn.
Tuy nhiên, nàng chưa từng nghĩ tới Phật Môn vẫn còn cường giả khác.
Tâm Hỏa chắc chắn sẽ không tùy tiện đến đây.
Hiện tại rất nhiều người đều đang nhìn đại thụ, mối liên kết của ngôi sao màu đỏ thẫm đã bị cắt đứt từ lâu, cho nên những người khác không có nhìn thấy.
Mọi người đều đang chờ nghe hai người dưới tàng cây trò chuyện.
Bọn họ nghĩ rằng có thể dựa vào cuộc đối thoại này để biết chuyện gì đã xảy ra.
Lục Thủy cũng nhìn xem hai người kia, hắn vẫn cần thêm một chút thời gian.
Nhưng sắp được rồi.
Cũng có thể nói là, sẽ xong ngay lập tức.
Diệp Tân nghe được câu hỏi của U La Cổ Phật thì bắt đầu trầm mặc trong chốc lát, hắn có chút đau thương:
"Năm đó, Chân Thần từng nói với ta là nàng sẽ đến giúp ta, chỉ cần ta có thể đợi tới ngày Chuyển Sinh Thụ kết quả.
Vậy mà Chân Thần đã thất hứa.
Ta đã từng nghĩa rằng Phật có thể giúp ta.
Nhưng mà ta vào Khổ Hải, đi tới Phật Điện, gặp được Đức Phật.
Ta khổ sở khẩn cầu, Phật lại bất lực.
Ta cũng không biết trên đời này còn có ai giúp ta cởi bỏ được khúc mắc ở trong lòng."
U La Cổ Phật chỉ có thể im lặng, lắng nghe những gì Diệp Tân nói.
Không chỉ có U La Cổ Phật, tất cả mọi người ở bên ngoài nghe xong cũng lựa chọn trầm mặc.
Tuy là bọn hắn không hiểu nhiều lắm, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự bi thương kia.
Không hiểu, cũng không tùy tiện mở miệng.
Tất cả chìm đắm trong sự yên tĩnh.
Băng Hải Nữ Thần nhíu mày, chuyện này nàng đã từng nghe rồi.
Đồ vật mà Chân Thần Độc Nhất Thiên Địa để lại thì không ai có thể đụng tới được.
Thực lực chỉ là một phần của vấn đề, nguyên nhân chính là do Thần quyền hoặc là sự thừa nhận.
Có đầy đủ Thần quyền, hoặc là thực lực đạt được sự thừa nhận của Chân Thần.
Cho đến nay chưa ai làm được điều này.
Cũng sẽ không có người như vậy.
"Ai nói không có?" Có tiếng nói bất chợt truyền ra từ bên trong cây đại thụ.
Giọng nói này mênh mông kì ảo làm cho tất cả mọi người phải sững sờ khi nghe thấy.
Băng Hải Nữ Thần chăm chú nhìn vào Chuyển Sinh Thụ, đây là giọng nói thứ ba.
Là ai?
Diệp Tân và U La Cổ Phật đều nghe thấy.
Bọn họ cảm thấy thật khó tin, ở đây còn có người khác sao?
Diệp Tân còn chưa kịp mở miệng hỏi xem đối phương là ai, thì có một vệt sáng lóe lên từ trong Chuyển Sinh Thụ.
Ánh sáng màu trắng nõn, vọt thẳng về phía chân trời, phóng tới trung gian của Nghịch Tinh và Hồng Nguyệt.
Tia sáng này chiếu rọi toàn cõi Bỉ Ngạn.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy ánh sáng này xuất hiện.
Lục Thủy ngưng tụ ra thân hình, hắn đã muốn phơi bày tất cả, cho nên đây là lúc mà đối phương phải làm ra lựa chọn.
Sau đó, hắn bắt đầu bước đi, từng bước từng bước một.
Mà theo từng bước chân của Lục Thủy, lúc này, ánh sáng màu trắng nõn kia cũng bắt đầu gấp khúc thành từng đoạn từng đoạn cầu thang hướng xuống bên dưới kéo dài.
Cộp, cộp, cộp.
Có tiếng bước chân vang lên ở chân cầu thang.
Nhưng mà mọi người đều thấy rõ là trên cầu thang không có người.
Đành chịu, toàn bộ cầu thang đều bị ánh sáng màu trắng nõn kia bao quanh, không có cách nào nhìn rõ được tình huống bên trong.
-----
Dịch: MB