Lục Thủy nhìn về phía Nại Hà Kiều, nhẹ nhàng nói rằng:
"Nại Hà Kiều hiện ra."
Bóng người ở trên Nại Hà Kiều, cung kính cúi đầu khi nghe được lời nói của Lục Thủy, sau đó giọng nói trong trẻo của một cô gái vang lên:
"Kính cẩn nghe theo."
Đúng lúc này, một cây cầu gỗ đơn sơ xuất hiện ở trên Vong Xuyên Hà.
Thân cầu chậm rãi hiện ra từ trong hư vô, sau đó từ từ hạ xuống phía bên trên Vong Xuyên Hà Đạo.
Mà ngay chính giữa cầu có một cô gái đang đứng.
Một cô gái trẻ trung với nét mặt thẫn thờ.
Gương mặt của nàng thật là xinh đẹp, trên người mặc một bộ quần áo màu đỏ.
Nhưng không thể cảm nhận được một chút sinh khí nào.
Sau đó, cô gái kia ở ngay trên cầu, biến mất không để lại một chút dấu vết nào.
Đây là Mạnh Bà trong truyền thuyết sao?
Trong đầu của rất nhiều người đều nghĩ đến đáp án này.
Mặc dù Địa Phủ không có thật, nhưng mà trong truyền thuyết thường chứa đựng một ít màu sắc chân thực.
Cũng vào lúc này, có những con đường vô hình từ từ xuất hiện ở phía đối diện của Vong Xuyên Hà Đạo
Đó chính là Kim Sinh Lộ.
Mỗi người có một con đường khác nhau.
"Đây mới là hình dạng thật sự của Bỉ Ngạn sao?" Nhị trưởng lão có chút bất ngờ.
Băng Hải Nữ Thần cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Trên trời có Hồng nguyệt, Bỉ Ngạn Hoa nở rộ, Vong Xuyên Hà chảy, Nại Hà Kiều xuất hiện.
Đây mới thật sự là Bỉ Ngạn.
"Vậy thì Kim Sinh Lộ sẽ càng trở nên đặc biệt hơn sao? Lục Thủy sẽ đi tới đó hay không?" Băng Hải Nữ Thần trong lòng có chút thắc mắc.
Lúc này, Lục Thủy đã không còn ở trên không trung, Kim Sinh Lộ mở ra không có liên quan gì với hắn.
Điều mà hắn cảm thấy hơi kỳ lạ đó là, sự tồn tại của Kim Sinh Lộ không nằm trong kết cấu của Bỉ Ngạn.
Chờ một lúc sau đi qua đó xem thử sẽ biết.
Bây giờ thì hắn muốn tới chỗ Chuyển Sinh Thụ.
Vì Chuyển Sinh Thụ, hoàn thành một bước cuối cùng.
Lục Thủy hạ xuống phía trước Chuyển Sinh Thụ, bây giờ thì ở bên trên Chuyển Sinh Thụ đã nở ra rất nhiều hoa.
Nhưng chỉ có một đóa hoa ở ngay vị trí trung tâm có dấu hiệu kết trái.
Đóa hoa này chính là con Điểu Yêu trước kia.
Vạn vật đã có đủ, chỉ thiếu một tia lực lượng cuối cùng.
Toàn bộ Bỉ Chi Hải Ngạn đều đang làm nền cho đóa hoa này.
Tất cả những gì Chân Thần chuẩn bị đều là vì Chuyển Sinh Thụ.
Bỉ Ngạn không hoa, Vong Xuyên Hà ngừng chảy, Nại Hà Kiều biến mất, cũng là vì cây Chuyển Sinh Thụ này.
Đây là chu kì của sự tái sinh, vòng tuần hoàn của lực lượng, sự giao nhau của Bỉ Ngạn và thiên địa.
Cho nên, không có Thiên Địa Chi Lực sẽ không cách nào thu xếp lại mớ rắc rối mà Chân Thần bày ra.
Trong thời đại này, chỉ có hắn và Mộ Tuyết mới có khả năng giúp đỡ được Diệp Tân.
Vấn đề này không liên quan tới sức chiến đấu.
Lục Thủy hạ xuống, Diệp Tân kinh ngạc nhìn bóng dáng của Lục Thủy, hắn không biết mình nên nói cái gì, cũng không biết chính mình nên làm cái gì.
Cuối cùng, hắn lặng lẽ quỳ lạy thay cho lời cảm ơn.
Lục Thủy nhìn những đóa hoa bên trên Chuyển Sinh Thụ, lại nhìn nhìn Diệp Tân một chút, cuối cùng ngưng tụ ra một tia lực lượng ở trước mặt của Diệp Tân.
"Nhận lấy lực lượng này, đưa nó dung nhập vào trong Chuyển Sinh Thụ, có thể thực hiện được nguyện vọng."
Lục Thủy nói xong thì hóa thành vô số ánh sáng biến mất ngay tại chỗ.
Chuyện nên làm hắn đều làm, một bước cuối cùng này nên để cho Diệp Tân tự mình hoàn thành.
Diệp Tân sửng sốt một chút, sau đó duỗi hai tay ra, cẩn thận từng li từng tí tiếp nhận tia lực lượng kia.
Hắn nhìn xem tia lực lượng trong tay mình, lực lượng này hắn không thể nào hiểu được.
Lực lượng tỏa ra ánh sáng yếu ớt nhưng lại chứa đựng khả năng vô hạn.
Sau khi chắc chắn là lực lượng kia đã nằm yên ổn trong lòng bàn tay, Diệp Tân mới đứng lên đi về phía Chuyển Sinh Thụ.
Lúc này, Chuyển Sinh Thụ bắt đầu lay động, cách thành công chỉ có một bước cuối cùng nên Chuyển Sinh Thụ cũng bắt đầu sinh động hẳn lên.
—— ——
Trời còn chưa sáng.
Đinh Lương đã bắt đầu bận rộn.
Sau khi làm xong mọi việc thì cho Băng Phượng ăn.
Trong lúc cho ăn, nàng nhìn thoáng qua gian phòng của tiểu thư.
"Có lẽ là tiểu thư sẽ không thức sớm vậy đâu."
Nàng thật sự rất lo lắng chuyện tiểu thư nhà nàng sáng sớm đã đi sang tiểu viện của Lục thiếu gia để tưới hoa, càng lo lắng hơn nữa khi mà đêm hôm khuya khoắt lại cũng tưới hoa.
Nếu như Tiểu thư có tâm sự thì sẽ vào đêm hôm khuya khoắt đi tưới hoa.
"Không biết Lục thiếu gia sẽ trở về muộn hơn mấy ngày, tiểu thư có đi tưới hoa vào ban đêm hay không đây."
Đinh Lương lẩm bẩm một câu.
Thật ra thì, nàng hi vọng là Lục thiếu gia có thể về sớm một chút.
Như vậy tiểu thư sẽ vui vẻ lên.
Chỉ khi có mặt của Lục thiếu gia, nàng mới cảm giác được tiểu thư là thật sự vui vẻ.
Không cần cười cũng có thể cảm nhận được loại cảm giác đó.
Yêu đương thật đáng sợ.
Đinh Lương nghĩ như vậy thì dự định đi trấn nhỏ.
Muốn đi chuẩn bị bữa sáng cho tiểu thư của nàng, mặc dù tiểu thư có thể sẽ bị Lục phu nhân gọi đi ăn điểm tâm, nhưng nàng vẫn phải chuẩn bị.
Thật ra phòng bếp của Lục gia cũng sẽ chuẩn bị, nàng chỉ là chuẩn bị thêm vài món mà tiểu thư của nàng thích ăn.
Chỉ cần chuẩn bị sẵn.
Nếu như tiểu thư không ăn thì cho Băng Phượng ăn, Băng Phượng vẫn rất thích ăn.
"Khi trở về chắc là trời cũng vừa sáng, nếu mà tiểu thư chịu để cho ta giúp nàng chải tóc thì càng tốt."
Đinh Lương cảm thấy công việc của mình quá ít.
Nhất là phương diện chải chuốt, chưng diện của tiểu thư.
Đều là tiểu thư tự mình làm lấy.
Nàng cảm thấy mình bị thất nghiệp.
Sau đó Đinh Lương ra khỏi tiểu viện.
Đinh Lương mới vừa đi không bao lâu, cửa phòng của Mộ Tuyết truyền ra tiếng động nhỏ.
Mộ Tuyết đã thức giấc.
Lúc này, Mộ Tuyết mặc áo dài tay và quần dài, tóc thì đơn giản buộc lên, nhìn tương đối nhàn nhã.
Nàng ngắm nhìn cách trang điểm của bản thân, cảm thấy Lục Thủy chắc chắn sẽ thích.
Mặc ít một chút Lục Thủy càng ưa thích, nhưng mà nàng không quen mặc như vậy, chờ thành hôn rồi, Lục Thủy muốn thấy nàng mặc cái gì đều có thể.
Ừm, ở trong phòng.
Trong phòng, nàng sẽ thấy dễ chịu hơn, bởi vì chỉ có một mình Lục Thủy trông thấy.
Mộ Tuyết không tiếp tục suy nghĩ nữa mà mở cửa phòng, nhìn một vòng xung quanh.
"Đinh Lương đi ra ngoài rồi?"
Tiếp đó Mộ Tuyết cũng không thèm để ý, từ từ đi ra ngoài tiểu viện.
Nàng hướng về phía tiểu viện của Lục Thủy đi tới.
Hôm nay có đóa hoa muốn mở, nàng đi xem một chút.
Không bao lâu, Mộ Tuyết đã đi tới phía ngoài tiểu viện của Lục Thủy, mới đi chốc lát đã đến nơi, nàng theo phản xạ nhìn về phía đình nhỏ trong sân.
Được rồi, vẫn là không thấy được Lục Thủy ngồi ở chỗ đó.
-----
Dịch: MB