Mộ Tuyết nhìn lối vào Bỉ Chi Hải Ngạn, mặc dù nàng rất muốn xông vào bên trong, đối mặt với Lục Thủy, sau đó mỉm cười chào hỏi hắn: Lục thiếu gia, ngươi cũng ở đây sao, thật là trùng hợp nha.
Nhưng nàng cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
Hiện tại không thể đi vào, bởi vì Lục Thủy dường như đang bận bịu.
Hơn nữa, nàng muốn bình tĩnh suy ngẫm lại tất cả, xem chuyện gì xảy ra.
Hiện tại xông vào hình như rất thua thiệt, nàng chỉ vô tình phát hiện ra chuyện này.
Cũng không phải Lục Thủy tự nói cho nàng biết.
"Trên người của ta có Hỗn Nguyên Khí, Lục Thủy chỉ cần nhìn thấy ta thì sẽ biết chuyện gì xảy ra.
Nhưng Thiên Địa Chi Lực của hắn, chỉ cần không bày ra, thì ta sẽ không phát hiện được.
Vậy thì hắn bắt đầu tu luyện Thiên Địa Chi Lực từ lúc nào?
Cố ý không nói với ta, chắc chắn là có mưu đồ xấu xa.
Mộ Tuyết bắt đầu hồi tưởng lại lần thứ nhất nhìn thấy Lục Thủy.
Khi đó, Lục Thủy đến Mộ gia từ hôn.
"Thời điểm hắn đến từ hôn thì đã nhìn ra được ta trùng sinh trở về?"
Mộ Tuyết suy tư.
"Khả năng rất lớn, dựa vào biểu hiện thì hơi khó đoán một chút."
Nàng không có chứng kiến được tình huống của Lục Thủy trước khi kết hôn, cho nên thật sự không thể xác định được, những biểu hiện của hắn vào lúc đó là bình thường hay không.
"Nhưng mà sau khi hắn bị ta uy hiếp thì bắt đầu luyện thể, còn cố ý đi xem bói, trước kia cảm thấy những việc này cũng bình thường.
Bây giờ nghĩ lại, không bình thường chút nào.
Bây giờ hắn vẫn đang cố gắng luyện thể, vậy thì chỉ có một nguyên nhân, Thiên Địa Chi Lực của hắn chưa đủ để đối phó ta.
Muốn dùng luyện thể thuật để "lấy mạnh bù yếu".
Vậy thì dòng thời gian của hắn ngắn hơn rất nhiều so với ta"
Mộ Tuyết rút ra một vài kết luận nho nhỏ, đáng tiếc là không có chứng cứ.
Nhưng mà có chứng cớ hay không cũng không quan trọng, tình huống hiện tại là Lục Thủy đánh không lại nàng.
"Nếu như Lục Thủy trùng sinh xong mà vẫn đến từ hôn, vậy là hắn thật sự muốn từ hôn sao?
Nếu không, hắn không có lý do gì để giấu ta.
Hắn có âm mưu gì trong chuyện từ hôn?"
Mộ Tuyết thử tưởng tượng, nếu như ở kiếp trước, nàng bị Lục Thủy từ hôn thì sẽ như thế nào?
Bất an, hụt hẫng, luống cuống?
Ngày xưa, nàng không hiểu gì cả.
Bị từ hôn thì chắc chắn sẽ không biết nên làm gì.
"Hắn muốn nhìn thấy dáng vẻ luống cuống của ta?
Không, không chỉ có vậy, chắc chắn là hắn còn muốn quay phim, sau này, khi đã kết hôn thật nhiều năm hắn sẽ lấy ra để trêu chọc ta thêm một lần."
Mộ Tuyết nghĩ tới đây thôi, trong mắt đã toát ra lửa giận.
Nếu như nàng không có trùng sinh, chắc chắn Lục Thủy sẽ đạt được mục đích.
Nhưng mà, nếu nàng không trùng sinh, thì cũng không có xảy ra chuyện từ hôn.
"Hắn đã biết ta là trùng sinh, vì sao vẫn không chịu từ bỏ?
Là muốn thu hoạch được thành tựu từ chỗ của ta sao?"
Mộ Tuyết cảm thấy chính mình có thể là một Đại Boss trong ý nghĩ của Lục Thủy.
Tuy nhiên nàng không chú ý nhiều tới những chuyện này.
Lục Thủy biết rõ nàng là người trùng sinh, còn cố ý trêu đùa nàng, đây mới là chuyện tệ hại nhất.
Chuyện này mới là quan trọng.
"Nhìn vợ của mình giả nai, là chuyện rất thú vị đúng không?" Mộ Tuyết đối diện với Bỉ Chi Hải Ngạn, muốn lớn tiếng chất vấn.
Nhưng mà nàng không có làm như thế.
Một lát sau Mộ Tuyết cười tươi như hoa:
"Nếu ngươi thích xem vợ của mình giả nai, vậy thì ta sẽ tiếp tục đóng kịch cho ngươi xem.
Ta sẽ chống mắt nhìn xem, sau đó, ngươi muốn làm gì.
Để cho ngươi đắc ý thêm một thời gian nữa, dù sao người cũng chỉ có thể kiêu ngạo trong thời này mà thôi.
Đến lúc đó cắn ngươi!"
Mộ Tuyết đang ngẫm nghĩ thì chợt nghĩ tới một sự kiện.
"Nói cách khác, từ nay về sau ta muốn đánh Lục Thủy sẽ dễ dàng hơn rất nhiều?
Muốn đánh thế nào cũng được, không cần sợ Lục Thủy không thích ta."
Mộ Tuyết cảm thấy đúng là như vậy, bởi vì Lục Thủy không có khả năng không thích nàng.
Lục Thủy vẫn còn ký ức của kiếp trước, vậy thì Mộ Tuyết không có gì phải sợ.
"Lúc đánh hắn cũng có thể nhét vài món đồ nho nhỏ? Lục Thủy có nhìn thấy hay là phát hiện được cũng không có gì.
Những chuyện như vậy giữa hai vợ chồng cũng không xem như quá biến thái?"
Lúc vừa nghĩ đến thì Mộ Tuyết cảm thấy rất có lý, nhưng không bao lâu sau nàng đã trực tiếp phủ định ý nghĩ của mình.
"Không được, không thể bị hắn nhìn thấy.
Hắn đã nhìn thấy ta của lúc 20 tuổi, nhưng 19 tuổi thì vẫn chưa thấy qua.
Không cho hắn nhìn, tức chết hắn."
Sau đó Mộ Tuyết bắt đầu dựa vào thời gian của Lục Thủy, suy nghĩ tất cả những chuyện mà hắn chắc chắn sẽ làm. Mốc thời gian gần nhất của hắn đó là ma tu Chiến Vô Ảnh.
Mà thật trùng hợp là nàng đã dự định sẽ giả dạng đối phương.
Nghĩ đến đây, Mộ Tuyết cũng có chút vui vẻ.
Tuy nhiên đây đều là những sự kiện riêng tư của bọn họ, khi Mộ Tuyết nhớ đến một số việc khác, thì cũng cảm thấy có bóng dáng của Lục Thủy trong đó.
"Chuyện Mộ gia bị san thành bình địa phải có quan hệ trực tiếp với Lục Thủy.
Vị trí của Khởi Nguyên Thạch chắc chắn là hắn cũng đã biết, nhưng không biết có nhúng tay vào hay không."
"Nhân vật đang giúp đỡ cho người ở phía dưới Thu Cảnh cung chắc cũng là Lục Thủy.
Ừm..."
Mộ Tuyết cẩn thận suy nghĩ một lúc, sau đó cho ra kết luận mới:
"Giúp đỡ cho cô gái khác, lập mưu đối phó vợ của mình, cần phải ghi nhớ."
Nàng nói xong thì cách không lấy sổ ghi chép ra ghi lại.
Chẳng qua trong quá trình hồi tưởng, nàng lại cảm thấy thắc mắc:
"Nhắc tới mới nhớ là bọn ta như thế nào trùng sinh được?
Rõ ràng đều là người trùng sinh, vì sao ta lại tới sớm hơn Lục Thủy hai ba năm?"
Mộ Tuyết có thể tính sơ sơ là mình tới sớm hơn Lục Thủy bao lâu.
Vì sao?
Bởi vì Lục Thủy mà trùng sinh sớm hơn một năm, thì lần trước hắn đã có thể từ hôn được rồi.
Cũng có thể Mộ Tuyết đã gả vào Lục gia rồi.
Sau đó Mộ Tuyết lắc đầu.
"Được rồi, hãy để cho Lục Thủy suy nghĩ đi."
"Nhưng mà Lục Thủy ở bên ngoài phô trương như vậy, chắc phải có một chút tiếng tăm.
Cần phải cho Thiên Nữ chưởng môn đi điều tra thử."
Mộ Tuyết nghĩ kỹ, chờ khi biết được lớp vỏ bọc bên ngoài của Lục Thủy, sẽ tìm một cơ hội ôm lấy hắn, sau đó ghé vào lỗ tai của hắn nhẹ nhàng gọi cái tên giả đó ra.
Hù chết hắn.
Sau khi phát hiện ra khí tức ở bên trong Bỉ Chi Hải Ngạn bắt đầu bình tĩnh lại, Mộ Tuyết rốt cuộc có thể thoải mái thở ra một hơi.
Nàng dự định đi trở về
Nàng còn muốn suy nghĩ thêm, sau đó an tĩnh chờ Lục Thủy trở về.
"Mọi chuyện ở bên trong đã có người xử lý ổn thỏa, chúng ta trở về đi." Mộ Tuyết nói với bé gái tóc màu.
Bé gái tóc màu tò mò hỏi:
"Người kia là ai vậy?
Ta muốn giúp hắn mở mang kiến thức, thấy được uy nghiêm của Chân Thần, có được không?"
"Tạm thời thì không được." Mộ Tuyết vừa cười vừa nói.
Tuy Lục Thủy yếu, nhưng đứa nhỏ này cũng không mạnh.
Mà Thiên Địa Chi Lực hoàn toàn áp chế được thần lực của nó.
"Vậy chờ ta ăn thêm một ít thần lực nữa, sẽ cho hắn biết tay." Bé gái tóc màu nói.
Mộ Tuyết không nói gì thêm.
Đến khi đó thì không có ai uy hiếp được Lục Thủy nữa rồi.
Ờ, trừ nàng.
Mộ Tuyết lập tức biến mất ngay tại chỗ, bé gái tóc màu biến mất ở trên bầu trời.
Bởi vì nàng cũng cảm giác lực triệu hồi đã biến mất.
Nàng dự định chờ người ở bên trong đi hết lại đến xem thử, xem có thể tìm được thần lực còn sót lại để ăn hay không.
-----
Dịch: MB