Thật ra chuyện này cũng không nghiêm trọng, dù sao còn có nàng ở đây, thiên kiếp cũng không dám quá đáng.
Chủ yếu là Lục Thủy có thể trực tiếp ném Trà Trà đến bên rìa vũ trụ.
Rìa vũ trụ là một nơi rất kì lạ, đi vào thì hầu như không thể trở ra.
Trà Trà bị ném vào một lần, sẽ không phải ở đó một hai ngày là xong.
Đã có lần, nàng bế quan xong đi ra thì phát hiện Trà Trà mất tích, sau đó mới biết được, trước khi nàng và Lục Thủy bế quan, Trà Trà đã bị ném đến rìa vũ trụ.
Lúc kéo Trà Trà trở về thì đã qua mấy trăm năm.
Trà Trà ở bên trong đợi tới ngu người.
"Dì Lê m đồng ý không?" Mộ Tuyết hỏi.
Nàng cảm thấy, cho dù Lục Thủy không bộc lộ khả năng, thì vẫn có thể nhẹ nhàng đánh được Trà Trà.
"Nhắc tới mới nhớ, bây giờ tu vi của Lục Thủy là bao nhiêu? Nếu mà hắn dám lên tới thất giai, thì hắn cũng xong đời." Mộ Tuyết nghĩ thầm.
"Chờ đến lúc đó đi hỏi thử, à, hiện tại đã có thể hỏi.
Lúc ta đến đây đã gặp Kỳ Khê, nàng nói dì gọi chúng ta đi ăn điểm tâm." Đông Phương Trà Trà nói nói thì nhớ tới chuyện này
Mộ Tuyết nhìn xem thời gian, phát hiện không còn sớm.
"Vậy thì đi qua đó trước."
Mộ Tuyết đứng lên, muốn đi qua bên kia.
Đi gặp Đông Phương Lê m, nàng phải khống chế thật tốt, nếu không sẽ bị trêu đùa.
Đông Phương Trà Trà không có phản đối, đi qua hạ chiến thư với dì, chờ nàng đánh thắng Lục Thủy biểu đệ, chẳng khác nào đã tiến thêm một bước trên con đường rèn luyện để mạnh hơn.
Chờ nàng mạnh, sẽ có thể đi ra ngoài thám hiểm mỗi ngày.
Không cần phải nghe theo lời dặn dò của Hương Dụ, cũng sẽ không bị cướp linh thạch, đến lúc đó, nàng có thể làm những gì mình muốn.
Không bao lâu sau, các nàng đã đến được tiểu viện của Đông Phương Lê m.
Vừa bước vào thì thấy Đông Phương Lê m đang đếm số điểm tâm trên bàn, có vẻ như bị thiếu mất gì đó.
Sau đó, vẻ mặt của Đông Phương Lê m giống như là chợt hiểu ra, nàng cũng nhìn thấy Mộ Tuyết và Đông Phương Trà Trà.
"Các ngươi đã tới?
Ngồi xuống trước đi, ta đi lấy một món đồ."
Đông Phương Lê m nói xong, cất bước đi về phòng.
Mộ Tuyết và Đông Phương Trà Trà đi đến bên bàn, ngồi xuống.
Đông Phương Trà Trà ngồi xuống thì bắt đầu cầm đũa chia sẵn cho mọi người, nhưng vừa làm xong, nàng chợt nhìn thấy vật gì đó bị chặn phía dưới đĩa điểm tâm ở giữa.
Sau đó, Đông Phương Trà Trà bèn bưng chiếc đĩa lên, muốn lấy đồ vật ở phía dưới ra.
Nhưng mà mới đưa tay cầm lấy đồ vật, thì vô tình đụng vào đũa ở trước mặt.
Đông Phương Trà Trà giật mình, lập tức đưa tay bắt lấy đũa.
Loảng xoảng!
Bộp bộp!
Bấy giờ Đông Phương Trà Trà mới phát hiện trong lúc gấp gáp, nàng đã ném đĩa điểm tâm trong tay xuống đất.
Cùng lúc đó, Đông Phương Lê m cũng vừa bước ra.
Mộ Tuyết: "..."
Đông Phương Trà Trà liếc nhìn Đông Phương Lê m, sau đó đưa tay đang cầm đũa giấu ra sau lưng, ngẩng đầu nhìn lên trời huýt sáo, tỏ vẻ như "ta không biết gì hết".
Đông Phương Lê m: "..."
Một lát sau.
Ở ngoài sân vang lên tiếng nức nở.
"Hức hức, hu hu hu."
Đông Phương Trà Trà đứng ở ngoài sân, tay xách thùng nước, trên đầu cũng đội một thùng.
Tu vi thì đã bị phong ấn lại.
Nghẹn ngào khóc từng tiếng một, rất là khổ sở.
Chiến thư còn chưa có hạ đâu.
Chưa ra trận đã chết yểu.
—— ——
Sau khi Chuyển Sinh Thụ biến mất, toàn cõi Bỉ Ngạn bắt đầu bình tĩnh trở lại, đúng hơn là, trở về trạng thái ban đầu.
Cũng không phải là cảnh vật được phục hồi, mà là mỗi người lại trở về với việc đang làm dang dở trước đó.
Ví dụ như ma tu Cát An.
Hắn cần phải rời khỏi nơi này, nhưng người Minh Thổ kia giống như bị điên.
"Đầu óc ngươi thật sự bình thường à? Không sợ chút nữa lại xảy ra chuyện khủng khiếp hơn sao?" Ma tu Cát An vừa tránh né công kích, vừa nói với Minh Thổ Hoàng Hôn.
Chém xong một đao, Minh Thổ Hoàng Hôn nhìn vào ma tu Cát An nói:
"Ngươi cảm thấy nên làm cái gì mới là đúng đắn?"
"Đương nhiên là rời khỏi Bỉ Chi Hải Ngạn, đây mới là hành động đúng đắn nhất." Ma tu Cát An lập tức nói.
Thật là không dễ dàng gì, đối phương mới chịu nghe hắn nói một câu.
"Ta là một trong những Minh Thổ Bách Luyện." Minh Thổ Hoàng Hôn mở miệng nói.
Ma tu Cát An cảm thấy câu nói không đầu không đuôi này thật khó hiểu.
Tuy nhiên hắn vẫn thử hỏi một câu:
"Nghĩa là, ngươi vì giữ gìn tôn nghiêm của mình nên không thể rút lui, đúng không?"
"Không." Minh Thổ Bách Luyện Hoàng Hôn nắm đao, bắt đầu múa may:
"Bởi vì chưa đủ thời gian, thành viên Minh Thổ không thể trở về, càng không thể rời khỏi Bỉ Chi Hải Ngạn.
Cho nên, chịu chết đi."
Ma tu Cát An: "..."
Gan lì.
. . .
Lúc này, Kiến Nguyệt tiên tử đã tỉnh lại, Hỏa Đô thì đang tựa ở trên tảng đá.
Bọn họ ngỡ ngàng quan sát xung quanh, nơi này rất là lạ lẫm.
"Nơi này là nơi nào?" Kiến Nguyệt tiên tử nhìn An Dật, yếu ớt nói.
Nàng thật sự không thể đoán được nơi này là ở đâu.
Mặt trăng màu đỏ, hoa mọc khắp núi, còn có khí tức đặc biệt.
"Nơi này chính là Bỉ Chi Hải Ngạn, nhưng mà xảy ra rất nhiều biến hóa, những biến hóa mà một vài người trong chúng ta chưa từng biết đến." An Dật giải thích.
Chuyến đi này của hắn, cũng không phải là không có thu hoạch.
Những thứ khác không cần nhắc tới, chỉ riêng những lời U La Cổ Phật đã nói, cũng có tác dụng nhất định đối với hắn rồi.
Phật Môn lại xuất hiện trong thời đại này, đương nhiên sẽ tạo nên một cơn lốc xoáy lớn, cũng có nghĩa là Tiên Đình sẽ xuất hiện, và chắc chắn là có kế hoạch.
Có thể thử điều tra theo phương hướng này.
Giá như có thể tìm được hai người kia, có lẽ sẽ biết được nhiều hơn.
Đáng tiếc là hắn quá yếu.
Đương nhiên, việc cần làm nhất trong lúc này là phải đi tìm nhóm người của Khô Thụ Lão Nhân.
Hi vọng bọn họ còn sống.
. . .
Lục Thủy tốn một chút thời gian mới đi tới bên cạnh Nại Hà Kiều.
Ngay khi vừa tới nơi thì đã có chút bất ngờ.
Bởi vì mới nhìn thoáng qua, hắn đã trông thấy Miêu Đồng đang đứng ở một bên Nại Hà Kiều, dự định nhảy xuống.
Ùm!!
Miêu Đồng gần như không có do dự, lao đầu vào bên trong Vong Xuyên Hà.
Lục Thủy: "..."
Trong lòng có bao nhiêu lẩn quẩn, cũng không nên nhảy xuống Vong Xuyên Hà chứ.
Nhưng khi Lục Thủy thử nhìn xuống sông thì phát hiện dưới sông đã có khá nhiều người.
May mắn là lúc này nước trong dòng sông cũng không thật sự chảy xiết.
Nếu không thì... Không đúng, Vong Xuyên Hà cũng không phải con sông bình thường.
Đi xuống dưới thì gần như không lên được.
Giống như khi không có nước vậy, đi lên đặc biệt gian nan.
Không có nước đã gian nan, có nước đương nhiên là không dễ dàng hơn bao nhiêu.
Lục Thủy có thể nhìn thấy bọn họ đang giãy giụa tìm đường sống ở trong nước, nhưng vẫn không có cách nào rời đi Vong Xuyên Hà, chứ đừng nói đến việc đi lên.
"Thiếu gia, có thuyền đang đến gần bọn hắn." Chân Võ mở miệng nhắc nhở.
Lục Thủy cũng nhìn thấy, có thuyền đang đến gần, thuyền không lớn, có một ông lão ngồi ở đuôi thuyền.
Miêu Đồng nhìn thấy có thuyền tới gần, cảm thấy mình sắp được cứu rồi.
Hắn giãy giụa cầu cứu:
"Tiền bối, cứu mạng."
Chỉ trong chốc lát, thuyền của ông lão đi tới trước mặt Miêu Đồng, hắn cười ha ha nói:
"Muốn lên thuyền phải giao linh thạch, một viên cấp 5."
"Không thành vấn đề." Miêu Đồng không dám mặc cả, hắn có thể cảm nhận được sự đáng sợ của dòng sông này.
Sau đó, hắn được ông lão vớt lên thuyền.
Kế tiếp, ông lão lại chạy về hướng khác.
Lục Thủy đang quan sát tình huống phía dưới, tự nhiên cũng nghe được cuộc đối thoại của bọn họ.
Đúng hơn là, ông lão kia cố ý nói cho tất cả bọn họ nghe.
"Có nghĩa là mỗi lần đi qua cần phải bỏ ra một viên linh thạch cấp 5?" Bất chợt có người mở miệng nói ra một câu như vậy.
"Cũng không phải, nếu chỉ đi một lần đã có thể vượt qua, thì không cần giao linh thạch.
Không phải vừa rồi đã có người qua được sao."
"Quy tắc không có thay đổi gì nhiều so với trước đó, một viên linh thạch cấp 5, đổi lấy một ngày."
-----
Dịch: MB