Những người khác nghe vậy đều gật đầu đồng ý, không có ai cảm thấy giá này đắt.
Bởi vì người trả nổi thì không thèm so đo, còn không trả nổi thì cũng không thể nói gì.
Tuy nhiên, một viên linh thạch cấp 5, có nghèo khó mấy thì cũng có thể gom góp được.
Có rất ít người có thể đi tới Bỉ Chi Hải Ngạn, mà toàn bộ tài sản cộng lại không bằng một viên linh thạch cấp 5.
Lúc này có người hiếu kỳ nói:
"Rốt cuộc thì ở nửa đường gặp được cái gì vậy? Tưởng rằng có cầu rồi thì sẽ dễ dàng hơn một chút, không ngờ là càng khó."
"Những chuyện như thế này, chỉ có chính mình trải qua mới hiểu được."
Lục Thủy ở phía sau nghe, sau đó bắt đầu quan sát Nại Hà Kiều.
Trong mắt của những người bình thường, trên Nại Hà Kiều không có người.
Nhưng ở trong mắt của Lục Thủy, ngay giữa cầu, có một cô gái đang đứng yên cúi đầu.
Nàng không làm gì cả, chỉ yên tĩnh đứng ở nơi đó.
"Có vẻ như nàng ấy chính là người đã ra tay, tiếc là tới chậm một bước, không thể xác định nàng sẽ làm như thế nào." Lục Thủy nghĩ thầm.
Hắn biết chuyện gì đã xảy ra với Nại Hà Kiều, nhưng hắn không biết chuyện gì đã xảy ra với người này.
Chỉ biết rằng nàng chính là một mấu chốt của Nại Hà Kiều.
Nghĩ lại thì, có một vấn đề mà Lục Thủy cũng không biết, đó là: ai là người đã tạo ra Bỉ Chi Hải Ngạn?
Trong khi Lục Thủy đang suy nghĩ, đã có hai người đi về phía Nại Hà Kiều.
Lục Thủy thấy có người muốn đi qua cầu thì bèn quan sát, ít nhất là có thể biết được chuyện gì đang xảy ra.
Hai người đang đi qua cầu, là một đôi nam nữ mặc trang phục giống nhau, có thể là sư huynh muội đồng môn hay quan hệ nào đó tương tự.
Đi được một lúc lâu, Lục Thủy nhìn thấy bọn họ đi tới giữa Nại Hà Kiều.
Tức là họ đang đến trước mặt của cô gái mặc áo đỏ kia.
Lúc bấy giờ, Lục Thủy nhìn thấy cô gái kia đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt của nàng xuất hiện một tia sáng yếu ớt có màu đỏ.
Ánh sáng chợt lóe lên, hai người kia lập tức giật mình đứng yên tại chỗ.
Giống như bị ai đó dùng Định Thân Thuật.
Sau đó, trên người của bọn họ xuất hiện một vài sợi dây nhỏ, với màu sắc khác nhau.
Hình như mỗi một sợi dây đại diện cho một thứ khác nhau.
Hiện giờ, sợi dây ở trên người của cô gái xảy ra vấn đề trước, một đầu của sợi dây nhỏ màu hồng bất chợt lóe lên.
Tiếp đó những sợi dây khác đã biến mất, sợi dây nhỏ màu hồng thì điều khiển cô gái kia, nàng bò lên trên lan can của Nại Hà Kiều, sau đó nhảy xuống.
Ùm!!!
Ngay khi cô gái kia bị rơi xuống nước, sợi dây nhỏ trên người của nam thanh niên kia lập tức xảy ra biến hóa.
Sợi dây màu tím phát ra ánh sáng yếu ớt.
Tiếp đó, hắn cũng bị điều khiển bởi sợi dây màu tím và nhảy vào Vong Xuyên Hà.
"Là thất tình lục dục sao?" Lục Thủy đã hiểu ra.
Chỉ cần trong lòng có có nhược điểm thì sẽ bị lợi dụng, trừ khi chiến thắng nhược điểm.
Không thì sẽ khó mà đi qua được.
Đương nhiên, không có nhược điểm cũng có thể qua.
"Mặc dù thủ đoạn không tồi, nhưng mà không có một chút tác dụng nào đối với ta.
Tuy nhiên, phía sau lại có người nhìn chằm chằm, nếu như ta không sử dụng bất cứ thủ đoạn nào, thì rất có thể bị chi phối bởi ảo ảnh của Mộ Tuyết." Lục Thủy cảm thấy chuyện này thật là phiền phức.
Giả sử hắn không bị trúng chiêu, thuận lợi đi qua, thì có đột ngột quá không?
Nếu như là Nhị trưởng lão ở phía sau, vậy thì không phù hợp với hình tượng Lục thiếu gia mà hắn đã tạo ra.
Lục Thủy thở dài, chỉ đành đứng xem thêm chút nữa.
Điếu hắn lo lắng nhất chính là, cô gái này muốn tác động tới thất tình lục dục của hắn, đến lúc đó đừng nói là điều khiển được, không có ngay tại chỗ xảy ra chuyện xem như là nàng giỏi rồi.
Bởi vì sẽ có khả năng bị Mộ Tuyết phát giác.
Một cô gái cũng dám ảnh hưởng tới thất tình lục dục của hắn sao?
Thật sự là quá xem thường Mộ Tuyết rồi.
Đương nhiên, ngược lại cũng là như vậy.
Mệnh lý của Hắn và Mộ Tuyết là nối tiếp nhau.
Ví dụ như: có người giả mạo hắn hoặc là Mộ Tuyết, chỉ cần ở bên cạnh, bọn hắn có thể lập tức phân biệt được thật giả, mà không cần dùng tới pháp thuật.
Nếu như bị chiếm hữu và điều khiển cơ thể, hắn và Mộ Tuyết không cần tới gần đều có thể biết được.
Cho nên, hắn muốn đi qua, mà không gây chú ý, có hơi khó khăn.
"Lại rơi xuống, muốn đi qua đó khó như vậy sao?" Có người thở dài.
Nếu thêm hai người nữa bị rơi xuống thì bọn họ sẽ không tự ý hành động nữa.
Bởi vì nhóm người bị rơi xuống lúc trước đã lên bờ.
Có thể dò hỏi được một chút tin tức từ bọn họ.
Lục Thủy nhìn thấy được Miêu Đồng đi lên.
Lúc này Miêu Đồng cũng nhìn thấy Lục Thủy, sau đó hướng về phía Lục Thủy chào hỏi:
"Đông Phương đạo hữu, ngươi rốt cục trở về rồi?"
Lục Thủy rơi xuống hồi lâu, Miêu Đồng đều cho rằng đã xảy ra chuyện.
Nhưng mà nghĩ như thế nào đều cảm thấy khả năng này không xảy ra, bởi vì vận may của đối phương có vẻ như rất là tốt.
Lục Thủy gật đầu xem như là trả lời, hắn không có chủ động đặt câu hỏi cho đối phương.
Mà là chờ cho Miêu Đồng dùng pháp lực hong khô quần áo.
Chờ quần áo của đối phương khô rồi Lục Thủy mới mở miệng nói:
"Đạo hữu biết chuyện gì xảy với cây cầu này không?"
"Là Nại Hà Kiều đó, nhưng mà chắc chắn không giống như những gì chúng ta đã nghe kể, và ở phía trên cũng không phải là Mạnh bà, mà là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.
Nàng đã xuất hiện ngay từ đầu, bây giờ thì không biết đi đâu rồi.
Có thể là vẫn còn ở trên cầu." Miêu Đồng dường như cực kì thích giải thích các vấn đề, sau đó hắn lại nói tiếp:
"Lúc đi qua cầu, ngay từ đầu không có cảm giác gì.
Thật sự có vấn đề là lúc đi đến giữa cầu."
Biết được Miêu Đồng là đang nói về tình huống khi đi qua cầu, những người khác đều vểnh tai lắng nghe.
"Có vấn đề gì?" Lục Thủy phối hợp hỏi.
Miêu Đồng suy nghĩ trong chốc lát rồi nói:
"Cảm giác thấy được mấy cái thế giới, mỗi cái thế giới đều xảy ra những chuyện khác nhau, và ngươi sẽ có cảm giác bản thân đồng thời trải qua vô số chuyện.
Chỉ cần ngươi bị dao động ở bất cứ tình huống nào, cũng sẽ bị mất ý thức.
Tỉnh lại, thì đã ở dưới sông."
Những người khác cảm thấy khó hiểu.
Lúc này lại có người nói:
"Ta là trực tiếp nhìn thấy mấy cô gái, có người muốn giết ta, có người muốn ta giết họ.
Thật không hiểu ra làm sao."
Có người phụ họa, tự nhiên sẽ kéo theo những người khác.
"Ta chỉ thấy được đối tượng mà ta yêu thầm, nhưng mà hơi bị nhiều."
"..."
Lục Thủy không mấy quan tâm tới những lời kể này, biểu hiện của thất tình lục dục, cái gì đều có thể.
Hơn nữa, đối phương là muốn làm cho người ta bị cuốn vào trong đó, tự nhiên sẽ có rất nhiều tình huống để cho họ lựa chọn.
Không được chọn, có lẽ là đối phương cảm thấy không cần chọn.
Nhắm mắt lại đều có thể sinh ra dục vọng.
"Nhưng mà người đưa đò kia thật biết kiếm tiền, mỗi lần vớt lên là một viên cấp 5, hắn chỉ cần vài ngày, thì có thể kiếm được số tiền mà mất 100 năm ta cũng không kiếm được." Miêu Đồng có chút hâm mộ.
Nghe được câu này, Lục Thủy đột nhiên nhìn về phía Miêu Đồng, nói:
"Ngươi cảm thấy người đưa đò kia thích linh thạch sao?"
"Có người không thích linh thạch sao?" Miêu Đồng hỏi lại.
Nghe được câu này, khóe miệng của Lục Thủy hơi hơi nhếch lên, hắn cảm thấy mình đã tìm được cách để đi qua rồi.
"Cảm ơn đã nhắc nhở." Lục Thủy nói với Miêu Đồng.
Miêu Đồng: "???"
"Đi thôi, chúng ta đi qua." Lục Thủy nói với Chân Võ và Chân Linh.
Hắn nói xong thì nhấc chân đi về phía Nại Hà Kiều.
Những người khác có chút tò mò, người này là muốn đi thử sao?
"Thiếu gia, cần chúng ta thử trước hay không?" Chân Linh lập tức mở miệng nói.
Bọn hắn cảm thấy kinh nghiệm mà bản thân trải qua, sẽ tốt hơn kinh nghiệm nghe được từ người khác.
Bởi vì có thể hiểu rõ hơn, nhiều hơn.
Lục Thủy đi ở phía trước, lắc đầu nói:
"Không cần, ta đã có cách đi qua."
-----
Dịch: MB