Lục Thủy có cách đi qua cầu, Chân Võ Chân Linh cũng sẽ không nghi ngờ, chỉ cảm thấy hơi tò mò là sẽ làm như thế nào để đi qua.
Bình thường thì chắc chắn là có thể trực tiếp đi qua, mà không bị bất cứ ảnh hưởng gì.
Với thực lực của Lục Thủy, đương nhiên là không thành vấn đề.
Những người khác cũng thấy ngạc nhiên.
Bọn họ cũng không có nhận ra Lục Thủy, mà là nhìn thấy tu vi của đối phương chỉ có nhị giai, nên cảm thấy không đáng tin lắm.
Đương nhiên, bọn họ cũng chỉ im lặng quan sát Lục Thủy.
Lỡ như hắn thật sự có biện pháp thì sao?
Miêu Đồng cảm thấy không có vấn đề gì, mặc dù hắn cũng rất hiếu kỳ, Lục Thủy sẽ dùng cách gì để đi qua.
Nhị trưởng lão và Băng Hải Nữ Thần cũng đang quan sát.
"Đông Phương? Đi ra khỏi nhà thì không muốn dùng cái tên "Lục Thủy" sao?" Trong đầu của Nhị trưởng lão chợt lóe qua ý nghĩ như vậy.
Tuy nhiên, nàng cũng không thèm để ý chuyện này, mà tò mò muốn biết Lục Thủy sẽ dùng cách gì để đi qua.
Hắn có thể "bỗng nhiên nổi tiếng" hay không.
Băng Hải Nữ Thần cũng nhìn chằm chằm, nàng muốn xem thử, rốt cuộc thì Lục Thủy sẽ làm như thế nào để đi qua bên kia.
Đây là cơ hội tốt, giúp nàng có thể phán đoán chính xác về Lục Thủy.
Lục Thủy biết rõ là những người này đều chú ý tới hắn.
Nhưng đây là chuyện không thể tránh khỏi, cách mà những người này dùng để đi qua cầu quá bình thường, không thích hợp với hắn.
Cho nên, hắn đành phải tự tạo ra một con đường thích hợp cho chính mình.
Bản chất của con đường là không cố định, không dũng cảm đi thử một lần, thì làm sao phát hiện ra con đường mới?
Sau đó, Lục Thủy dừng lại ở phía trước Nại Hà Kiều.
Hiện giờ, chiếc thuyền nhỏ bên trong Vong Xuyên Hà cũng dừng ở phía dưới Nại Hà Kiều, giống như đang chờ ba người của Lục Thủy rơi xuống nước.
"Lần trước, tên nhóc này đi không được bao lâu đã rơi vào Vong Xuyên Hà Đạo, không chừng lần này sẽ bị rơi sớm hơn." Ông lão nghĩ như vậy thì di chuyển vị trí một chút.
Để cho Lục Thủy lên thuyền dễ dàng hơn.
Nhưng chẳng mấy chốc thì hắn đã bị Lục Thủy làm cho ngỡ ngàng.
"Hắn đang làm gì vậy?"
Lúc này, ông lão nhìn thấy Lục Thủy cầm một viên linh thạch cấp 1 trong tay, sau đó ném đến giữa Nại Hà Kiều
Ông lão: "???"
Chân Võ và Chân Linh tưởng rằng thiếu gia sẽ xuất phát, nhưng chợt nhìn thấy thiếu gia lấy linh thạch ra, sau đó ném đi.
Chân Võ, Chân Linh đều sững sờ trong giây lát.
Không chỉ có mấy người bọn họ, tất cả mọi người ở phía sau cũng đều ngớ người ra: đây là đang làm gì vậy?
Miêu Đồng thực sự bị bất ngờ: Hắn muốn mua chuộc cô gái ở trên cầu sao?
Đây chính là biện pháp của Đông Phương đạo hữu à?
Tạm thời, Miêu Đồng không biết nên nói cái gì.
Một người luôn trầm tĩnh như Nhị trưởng lão, lúc này cũng phải ngỡ ngàng.
Băng Hải Nữ Thần ở một bên, cũng đang hoài nghi là mình có nhìn lầm hay không.
Nàng cảm thấy trong lòng mình có cái gì đó không thể giải tỏa được, rất khó chịu.
Sau đó nàng nhìn về phía Lục Hữu Đình:
"Lục gia thiếu gia, thật sự không giống với người thường."
Nhị trưởng lão nhìn sang Băng Hải Nữ Thần, sau đó thờ ơ chụp một tấm hình.
Để dành cho Tam trưởng lão xem.
"Hắn đang làm gì vậy?" Ở một bên Nại Hà Kiều, lập tức có người mở miệng bàn tán.
"Nếu ta không có nhìn lầm, thì hắn đang ném linh thạch?"
"..."
"Vậy thì ngươi cảm thấy, hắn ném linh thạch để làm gì?"
"Muốn mua chuộc người gác cầu?"
"Một viên linh thạch cấp 1 sao?"
"Thật ra thì tốn bao nhiêu linh thạch cũng vậy, phải xem cô gái kia còn ở trên cầu hay không.
Cho dù là còn, những người sống lâu như vậy sẽ cần linh thạch hay sao?"
"Dù thế nào đi nữa, suy nghĩ của người này thật không giống ai, nếu như thất bại thì có bị trừng phạt không."
"Ta cảm thấy như vậy sẽ có nguy hiểm."
Những người khác đều đang im lặng quan sát tình huống của Lục Thủy.
Bọn họ rất muốn biết kết cục của người này sẽ như thế nào.
Làm như vậy không phải là xem thường người canh gác sao?
Nếu như trên cầu thật sự có người trông coi.
Miêu Đồng cũng đang nhìn và không biết sẽ xảy ra chuyện gì, hắn chưa từng gặp qua tình huống nào như thế này.
"Thiếu gia?" Chân Võ rốt cuộc không nhịn được, mở miệng.
Hắn muốn hỏi thiếu gia của bọn họ: Biện pháp này hình như là hơi vi diệu?
Lục Thủy không để ý đến Chân Võ, chỉ nhìn xem linh thạch cấp 1 và cô gái ở giữa cầu.
Hắn nhìn thấy rõ ràng, cô gái kia có nhìn thoáng qua viên linh thạch.
Nhưng không có bày tỏ thái độ, cũng không cảm thấy bị sỉ nhục.
Đương nhiên, đối phương cũng không có ngẩng đầu nhìn sang.
"Linh thạch nhị phẩm." Lục Thủy đưa tay nói.
Chân Võ lập tức lấy linh thạch nhị phẩm để vào trong tay của Lục Thủy.
Thiếu gia cố ý ném linh thạch hắn cũng hết cách rồi.
Muốn hỏi mà không thể hỏi.
Hắn cảm thấy sau khi ra khỏi Vong Xuyên Hà Đạo, việc đặt câu hỏi bỗng trở nên khó khăn quá.
Lục Thủy cầm lấy linh thạch nhị phẩm, trực tiếp ném ra ngoài, không một chút do dự,
Lần này cô gái kia không thèm liếc mắt nhìn.
"Tam phẩm." Lục Thủy lại nói.
Sau khi Lục Thủy cầm được linh thạch tam phẩm, lại tiếp tục ném qua.
Đối phương không hề phản ứng.
"Tứ phẩm."
Vẫn không thèm nhúc nhích.
"Ngũ phẩm."
Lần này, Lục Thủy nhìn thấy cô gái kia có liếc nhìn linh thạch một cái.
"Lục phẩm."
Khi linh thạch lục phẩm được ném đến dưới chân của đối phương, cô gái mặc áo đỏ kia ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Lục Thủy.
Lục Thủy không thèm để ý, trực tiếp giả vờ như không thấy.
Và tiếp tục đưa tay nói:
"Thất phẩm."
Chân Võ lại lấy linh thạch đặt lên trên tay của Lục Thủy.
Mà Lục Thủy cũng không một chút do dự, ném linh thạch ra ngoài.
Khi linh thạch thất phẩm được ném đến gần chỗ của nàng, thì cô gái kia đã có chút động lòng.
Nhưng mà cuối cùng vẫn không hề nhúc nhích.
"Ôi trời ơi, một viên linh thạch thất phẩm sao? Một triệu viên linh thạch nhất phẩm, người này ai? Sao lại có nhiều tiền như vậy?"
"Không phải, ta chỉ muốn nói là số linh thạch này nếu như không thể nhặt lại thì sao?"
"Đúng vậy, thật sự là phá của!?"
Ngay từ đầu, người ở phía sau chỉ tính xem chuyện vui, cảm thấy người này sẽ không ném được bao nhiêu linh thạch.
Nhưng nào ngờ, đối phương đều ném tới một viên thất phẩm.
Một kẻ nhị giai vậy mà có thể tùy tiện ném ra một viên thất phẩm?
Thiếu gia nhà nào lại dám hoang phí như vậy?
Miêu Đồng cũng không ngờ tới.
"Thì ra hắn giàu có như vậy? Một viên thất phẩm, ta dành dụm rất là lâu mà cũng chỉ có được ngần ấy."
Trong khi cả đám đều đang cảm thán cho gia tộc của vị thiếu gia phá của này, thì giọng nói của Lục Thủy lại vang lên:
"Bát phẩm."
Thật hố cha!
Nghe được câu này, mỗi người ở phía sau đều sửng sốt, ai lại mang nhiều tiền như vậy đi ra ngoài chứ?
Hơn nữa tu vi lại không cao.
Đến nỗi hai tên tùy tùng kia cũng mới tứ giai?
Không sợ có người giở trò đánh cướp sao?
-----
Dịch: MB