Miêu Đồng thấy thật khó tin.
"Có vẻ như, Đông Phương đạo hữu không phải là con nhà giàu có thông thường.
Mà gia tộc tuyệt đối không đơn giản."
Lúc này, bọn họ nhìn thấy Lục Thủy đã cầm một viên bát phẩm trong tay.
"Chắc là không ném thật đâu?"
"Ném hay không ném chúng ta sẽ lập tức biết được, nhưng mà ta càng hiếu kỳ, sau khi ném xong sẽ đạt được hiệu quả sao."
"Có thể là không?"
"Có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ, Mạnh Bà không phải người sao?"
Cộp!
Lúc này, tất cả mọi người nhìn thấy Lục Thủy ném ra một viên linh thạch bát phẩm.
Bọn hắn đều muốn nhìn thật kỹ xem rốt cuộc là có xảy ra biến hóa gì không.
Lục Thủy cũng nhìn xem, hắn thấy tay của cô gái áo đỏ kia, khẽ cử động khi nhìn thấy viên linh thạch bát phẩm, hơn nữa nàng ấy còn nhìn hắn một cái.
Nhưng mà vẫn kịp thời kiềm chế lại.
Người ở phía sau thì không thấy gì cả.
"Có lẽ là không thành công."
"Ta nghĩ rằng, ở một nơi không thể đoán trước như thế này, linh thạch sẽ không có tác dụng, đúng không?"
"Ta lại cảm thấy là vì tu vi của đối phương quá mạnh, một viên linh thạch bát phẩm là không có nghĩa lý gì."
"Nếu như là một viên cửu phẩm thì sao?"
"Cửu phẩm? Nằm mơ à? Có được một viên bát phẩm đã là giàu có tới vô nhân đạo rồi, cửu phẩm không phải là đi ngược lại luật trời sao.
Gia tộc nào lại cho hậu bối của mình nhiều linh thạch như vậy chứ?
Trong tất cả môn phái mà ta biết được, không có cái nào như vậy.
Một viên thất phẩm cũng không có."
Những người khác gật đầu đồng tình.
Nhưng mà bọn hắn vừa mới gật đầu, giọng nói của Lục Thủy lại một lần nữa vang lên:
"Cửu phẩm."
Tất cả mọi người: "..."
Đây là đứa con phá sản của nhà ai vậy?
Tiền cũng nhiều ghê?
Hơn nữa, bọn họ chưa từng gặp người này.
Hừm.
"Có khi nào người này đã trộm bảo khố ở trong nhà hay không?"
Một viên cửu phẩm, là khoản tiền vô cùng lớn đối với bất kỳ một người tu chân bình thường nào.
Hiện giờ, Nhị trưởng lão cũng đang nhìn xem, bởi vì nàng có thể nhìn thấy cô gái kia, cho nên suy nghĩ của nàng cũng không giống như những người khác.
Hơn nữa, nàng cũng nhìn thấy đối phương bắt đầu dao động.
"Một viên cửu phẩm đã là khả năng cao nhất của Lục Thủy, tiền tiêu vặt của hắn khi đi ra ngoài, sẽ không nhiều hơn hai viên linh thạch cửu phẩm.
Mà một viên cửu phẩm thì chưa thật sự lung lạc được cô gái này, chỉ cần cho nàng thời gian để do dự, thì khó mà thành công.
Đến lúc đó, chẳng những không đi qua được, mà còn không thể lấy lại linh thạch."
Cho dù Nhị trưởng lão cảm thấy hành vi như thế này thật mất mặt, nhưng vẫn theo phản xạ mà đi phân tích một chút.
Băng Hải Nữ Thần nhíu mày, nàng cũng cảm thấy là đối phương sẽ không dễ dàng nhường đường.
Nếu như không nhường đường thì làm sao Lục Thủy vượt qua được?
Giá như Lục Hữu Đình không có mặt, nàng đã có thể ra tay rồi.
Để cho Lục Thủy và tất cả mọi người đều đi qua.
Điều này sẽ không làm cho những người kia cảm thấy mình bị kẻ khác nhắm vào.
Đương nhiên, nàng không mong muốn Lục Thủy sinh lòng cảnh giác, rồi không đi Kim Sinh Lộ.
"Làm sao bây giờ? Phải làm cách nào để Lục Thủy có thể đi qua?"
Băng Hải Nữ Thần nhìn Lục Hữu Đình một chút, sau đó thu hồi ánh mắt.
"Quan sát thêm chút nữa, có lẽ Lục Hữu Đình sẽ ra tay."
Mà lúc này, Chân Võ đã đặt linh thạch cửu phẩm lên tay của Lục Thủy.
Hắn há to miệng, muốn nói là đã hết linh thạch rồi.
Nhưng cuối cùng hắn đã nghẹn những lời đó lại.
Phía sau có người, nói ra sẽ làm ảnh hưởng tới danh dự của Lục gia.
Chỉ mong thiếu gia có thể tự mình hiểu được.
Lục Thủy cầm lấy viên linh thạch cửu phẩm, sau đó nhìn về phía Nại Hà Kiều.
Dựa vào những phản ứng trước đó của cô gái kia, Lục Thủy cảm thấy, có ném linh thạch cửu phẩm tới chân của nàng, cùng lắm chỉ làm cho nàng có chút kích động mà thôi.
Sau đó sẽ cố gắng từ chối.
Nhưng mà hắn sẽ ném tới dưới chân của đối phương sao?
"Bây giờ, là ta để cho ngươi lựa chọn, mà không phải là chờ ngươi lựa chọn." Lục Thủy nghĩ xong thì trực tiếp ném viên linh thạch cửu phẩm trong tay ra ngoài.
Lần này, Lục Thủy không có ném về phía giữa, mà chỉ ném tới ½ đoạn đường đó.
Sau một tiếng "cộp", linh thạch bị vứt ở nửa đường, và đang nhanh chóng hướng sang bên cạnh lăn đi.
Theo tình hình này thì sẽ không dừng lại, nếu như vẫn tiếp tục lăn, sẽ trực tiếp lăn xuống Nại Hà Kiều.
Mà phía dưới cầu, là chiếc thuyền nhỏ đang neo đậu trên Vong Xuyên Hà.
Ông lão trên thuyền cũng nhìn thấy những gì đang diễn ra ngay lúc này.
Cũng có chút sửng sốt.
Sau đó, hắn lập tức nhìn về phía cô gái ở trên Nại Hà Kiều.
Giống như đang chờ đối phương đưa ra quyết định.
Cùng một lúc, cô gái áo đỏ cũng là kinh ngạc nhìn theo viên linh thạch cửu phẩm kia.
"Trò khôn vặt." Nhị trưởng lão thấy cảnh này, tự nhiên hiểu được cách làm của Lục Thủy.
Hắn làm cho hai chọn một.
Hoặc là Nại Hà Kiều chặn viên linh thạch cửu phẩm lại, hoặc là linh thạch cửu phẩm rơi vào trong tay của người đưa đò.
Quyền lựa chọn thuộc về Nại Hà Kiều.
"Sẽ không sợ đối phương cầm linh thạch nhưng không làm việc sao?
Xem như đối phương sẽ không như vậy, chẳng lẽ không sợ những người khác nổi lòng tham?" Nhị trưởng lão cảm thấy Lục Thủy không đủ chín chắn.
Sau đó, Nhị trưởng lão bèn quan sát tất cả mọi người phía sau và ghi nhớ lại.
Mà lúc này, tất cả mọi người đều nhìn thấy Lục Thủy ném ra linh thạch cửu phẩm.
"Đây, đây là muốn rơi xuống sao."
"Cửu phẩm đó."
Bọn hắn đều muốn toát mồ hôi vì viên linh thạch kia, không ai lấy, bọn họ có thể giữ lấy viên linh thạch này một cách miễn phí.
Lục Thủy tự nhiên biết linh thạch muốn rơi xuống.
Hắn chính là cố ý.
"Lựa chọn đi, Bỉ Chi Hải Ngạn không có linh thạch nha!?" Lục Thủy âm thầm tự nhủ.
Trong tình huống bình thường, một viên linh thạch cửu phẩm là không đủ để đả động mấy người này, tuy nhiên nơi này đã bị phong bế vô số năm, chắc chắn là không gặp được nhiều linh thạch.
Hơn nữa, linh thạch của mỗi thời đại đều không giống nhau, hắn không tin những người này không muốn chiếm giữ.
Chờ Bỉ Chi Hải Ngạn lại mở ra thêm vài lần, có thể đã qua thời đại mới.
Bọn hắn muốn có loại linh thạch này, cũng chưa chắc kiếm được.
Thời đại luôn thay đổi, tu chân giới làm sao có thể giữ nguyên hiện trạng được?
Cũng chỉ có phạm vị thuộc về Lục gia là ít bị biến đổi nhất.
Lạc hậu khủng khiếp.
Mỗi lần hắn xuất quan đều phải đổi mới một số thiết bị.
Vài lần hiếm hoi, con người bị tiêu diệt, hắn mới không thể đổi mới.
Khoảng thời gian đó, hầu như không có đổi mới.
Lỡ như những người này lấy linh thạch nhưng không làm việc thì sao? Lục Thủy cũng không có tính tới.
Hắn chỉ thử vận may thôi.
"Cuối cùng, nên lựa chọn đi nào?" Lúc này linh thạch đã đến gần mép cầu, lại lăn thêm một chút sẽ rớt xuống Nại Hà Kiều.
Hiện giờ, cô gái kia chỉ nhìn chằm chằm vào linh thạch cửu phẩm, chứ không có dự định ra tay.
Lục Thủy cũng nhìn vào viên linh thạch cửu phẩm kia, nó sắp sửa rơi xuống Nại Hà Kiều.
"Vậy mà không cần?" Lục Thủy hơi bị bất ngờ.
-----
Dịch: MB