Đường Y cảm thấy thật bất ngờ và không hiểu được lý do:
"Dù gì Mộ Tuyết cũng là con gái của ngươi, vì sao không thể đi thăm và quan sát hoàn cảnh sống của nàng ở Lục gia?"
Mấy tháng sau Mộ Tuyết sẽ gả vào Lục gia, hiện tại đi thăm một chút, hợp tình hợp lý.
Vả lại đi tới đi lui cũng không mất bao nhiêu thời gian.
"Ngươi bắt đầu quan tâm tới Mộ Tuyết từ khi nào vậy?" Mộ Trạch nhìn xem Đường Y trầm giọng nói:
"Con gái gả ra ngoài giống như nước đã đổ đi, sống tốt hay không tự nàng biết là được."
"Mộ Trạch." Đường Y có chút tức giận nhìn vào Mộ Trạch, nói:
"Ngươi bị bệnh hả?
Ngươi có ba đứa con gái, gả đi rồi thì đều không phải con của ngươi đúng không?"
Mộ Trạch nhìn Đường Y một hồi, trầm giọng nói:
"Muốn thì tự mình đi đi, không đi thì nói bọn họ cho người tới lấy.
Không phải Lục thiếu gia thích Mộ Tuyết sao?
Ngươi kêu hắn tới đây mà lấy."
Nói xong, vung tay đi vào phòng.
Không đi Lục gia là thật, gọi Lục Thủy đến, là cách hắn mới vừa nghĩ ra.
"Ngươi...." Đường Y nhìn theo bóng lưng của Mộ Trạch, tức giận dậm chân nhưng không thể nói gì.
Sau đó cúi đầu thở dài, rồi cũng đi về phòng.
Nàng hiểu rõ chồng mình, cho dù có làm ầm ỹ lên thì cũng vô dụng thôi.
—— ——
Ở trên Kim Sinh Lộ, Lục Thủy ngồi được một lúc lâu thì mở mắt ra.
"Sắp đến giờ rồi, bây giờ chắc là buổi tối." Lục Thủy đứng dậy, phủi phủi quần, tự nhủ:
"Có thể đi về rồi.
Nếu như có đủ thời gian thì đi vòng qua địa phận của Ma tu một chuyến."
Lục Thủy xoay người đi trở về điểm xuất phát của Kim Sinh Lộ.
Chỉ cần đi ngược lại thì có thể rời khỏi Kim Sinh Lộ, trở lại con đường nhỏ lúc ban đầu.
Ai đi vào cũng biết điều này.
Nó giống như một quy tắc đã được định sẵn, đi vào là tự nhiên biết được.
Trên đường trở về, Lục Thủy nhìn thấy bên cạnh xuất hiện một vài con đường mới, chắc là thuộc về những người đến sau.
Nhưng mà không có ai kém cỏi hơn hắn.
Chỉ trong chốc lát, Lục Thủy đã về tới điểm xuất phát và dùng chân giẫm mạnh lên đó, vị trí của hắn bắt đầu xảy ra biến hóa.
Đang nhanh chóng đến gần lối vào.
Chỉ qua vài lần hô hấp, Lục Thủy đã đứng ở giao lộ của Kim Sinh Lộ.
Chân Võ và Chân Linh đang chờ ở phía bên ngoài.
"Thiếu gia." Chân Võ, Chân Linh lập tức đi tới trước mặt của Lục Thủy.
Bọn họ đã nhìn thấy Kim Sinh Lộ của Lục Thủy, trong lòng bọn họ rất tức giận với con đường u ám đó.
Thật là một con đường không có tầm nhìn mà.
Đương nhiên, cũng là suy nghĩ thoáng qua mà thôi.
Dựa vào sự hiểu biết của bọn họ về Lục Thủy, chắc chắn là tầm nhìn của Kim Sinh Lộ đã bị che chắn nên nó mới không thể suy diễn được gì.
Mà người đã che lại tầm nhìn của Kim Sinh Lộ, không ai khác ngoài thiếu gia của bọn họ.
Cho nên, lặng lẽ tiếp thu là được.
Lục Thủy bước ra khỏi Kim Sinh Lộ, giẫm chân lên trên đường nhỏ, nói:
"Đi thôi, nên rời khỏi đây."
Hắn vừa nói vừa đi về phía trước, hiện giờ, không có bất cứ ánh mắt nào theo dõi hắn.
Vì vậy không cần đề phòng gì hết.
Tuy là hắn không biết vị trí của lối ra nằm ở đâu, nhưng có thể hỏi người khác.
Chân Võ và Chân Linh đi theo Lục Thủy, bọn họ cũng cảm thấy cần phải trở về, mà bọn họ không biết làm sao để trở về nên chỉ lặng lẽ theo sau.
"Tất cả mọi người đã đi vào Kim Sinh Lộ?" Trên đường đi, Lục Thủy đột nhiên hỏi.
Phía sau, Chân Võ gật đầu trước:
"Gần như, bọn họ bắt chước cách làm của thiếu gia.
Nhưng mà chậm hơn một chút.
Nghe nói có mấy người còn chậm hơn thế nữa."
Lục Thủy gật đầu, hắn cũng không thèm để ý xem những người đó đã dùng hết bao nhiêu linh thạch.
Chỉ cần biết, trên người của Chân Võ và Chân Linh còn bao nhiêu linh thạch.
"Các ngươi còn bao nhiêu linh thạch?" Lục Thủy hỏi.
Chân Võ và Chân Linh liếc nhau một cái, sau đó mở miệng nói:
"Không tới một viên bát phẩm."
Bao nhiêu đó cũng là khá nhiều rồi.
Thật may mắn là bọn họ đã mang theo thật nhiều linh thạch, để phòng khi rủi ro.
Bởi vì, những lần thiếu gia ra tay, đều cần rất nhiều linh thạch hỗ trợ.
Nhưng mà không ngờ là lần này lại dùng gần hết để mua vé vào cửa.
Chỉ dư lại một chút số lẻ.
Không biết có đủ dùng cho lần kế tiếp hay không.
"Không tới một viên bát phẩm sao?"
Lục Thủy âm thầm tính toán, cảm thấy vấn đề này cũng không lớn.
"Thiếu gia cần dùng linh thạch để làm gì vậy?" Chân Linh hỏi.
Bọn họ chỉ sợ Lục Thủy sẽ dùng để ra tay với một vị tôn giả mạnh mẽ nào đó.
Như vậy thì sẽ rất phiền phức.
"Đến lúc đó ngươi sẽ biết."
Lục Thủy mở miệng trả lời.
Sau đó thì im lặng đi về phía Nại Hà Kiều.
Không lâu sau đó, Lục Thủy đã đến ngay bên cạnh Nại Hà Kiều.
Hắn đưa mắt nhìn xem dòng nước trong Vong Xuyên Hà Đạo, dòng nước đục ngầu kia làm cho mắt thường không thể thấy rõ những thứ có ở bên trong.
Lần này, Lục Thủy không có nhìn thấy điều gì thú vị.
Sau đó, Lục Thủy đi về phía bờ sông.
Lục Thủy xuất hiện đã thu hút sự chú ý của một số người ở đối diện, kể cả ông lão trên Vong Xuyên Hà Đạo cũng nhìn về phía Lục Thủy.
"Tại sao người này lại trở ra sớm như vậy?"
Có người bắt đầu thắc mắc.
"Người này nhìn rất quen mắt, có phải trước đó đã từng gặp qua?"
"Hả? Các ngươi không nhớ sao? Hắn chính là. . . Ờ, là ai vậy?"
"Đối phương là ai đều không quan trọng, quan trọng là, đến lúc đó, chúng ta sẽ trở về bằng cách nào."
Một câu đánh thức người trong mộng.
Bọn họ chỉ muốn đi qua, chưa bao giờ nghĩ tới làm sao để trở về.
Có một số người chỉ đủ tiền để đi qua.
Ngay lập tức, sắc mặt của bọn họ đều không tốt.
Lý do bọn họ vẫn còn ở tại chỗ này là vì không có đủ linh thạch.
"Chỉ có thể tự mình đi qua Nại Hà Kiều vậy."
Cả bọn gật đầu.
Lục Thủy thật sự không nghĩ tới chuyện quay về bằng cách nào, lúc này, hắn chỉ nghĩ làm thế nào để ra khỏi Bỉ Chi Hải Ngạn mà thôi.
Lục Thủy đi tới bên bờ sông của Vong Xuyên Hà và nói:
"Gọi người đưa đò kia tới đây."
Chân Võ hiểu ý, lập tức đưa tay vẫy gọi ông lão.
Ông lão nhìn thấy Chân Võ phất phất tay thì lập tức hiểu được ý của đối phương, và không có lý do gì để từ chối.
Ông lão nhanh chóng lái thuyền chạy tới trước mặt của Lục Thủy.
"Ba vị muốn qua sông?" Ông lão cười và nói với Lục Thủy:
"Thật không dám giấu giếm, dùng cách gì để đi tới Kim Sinh Lộ thì cũng có thể trở về bằng cách đó, sẽ không bị ai cản trở.
Nếu như từ chỗ của lão đây đi qua thì lão cũng sẽ đưa về, miễn phí."
Ý tứ của hắn rất rõ ràng, nhóm người của Lục Thủy có thể trực tiếp đi qua Nại Hà Kiều để trở về.
Lục Thủy chưa từng nghĩ sẽ đi qua cầu, bởi vì không cần thiết.
Hắn nói với ông lão:
"Rời khỏi Bỉ Chi Hải Ngạn, bao nhiêu linh thạch?"
-----
Dịch: MB