Nhị trưởng lão nghĩ tới đây, đột nhiên ngẩn ra.
"Với thực lực và những điều kỳ diệu hắn đã tạo ra.
Nếu như có người chú ý đến hắn, làm sao mà hắn không biết được chứ?"
"Nói cách khác, ngay từ đầu thì hắn đã biết có người đang theo dõi mình?"
Nhị trưởng lão cảm thấy khả năng này rất cao.
Kế tiếp, nàng đưa Khô Thụ Lão Nhân và A Mãn, mang theo Chuyển Sinh Thụ rời khỏi chỗ này.
Nàng cảm thấy Nghịch Tinh xuất hiện là chuyện ngoài ý muốn.
Đơn giản là vì tự vệ khi đối mặt kẻ địch mà thôi.
Tuy nhị trưởng lão rời đi, nhưng nàng không có phá hủy lực lượng của Nghịch Tinh, vẫn để cho nó tiếp tục bảo vệ nơi này.
Mà ở bên trong không có gì hết, bao gồm khí tức.
. . .
Nhóm người của An Dật và Kiến Nguyệt tiên tử đang đến gần khu vực mà Nghịch Tinh xuất hiện.
Bọn họ đến là để tìm kiếm nhóm người của Khô Thụ Lão Nhân.
Nhưng đã tìm khắp một vòng mà không gặp được ai hết.
Ngoại trừ phạm vi thuộc về lực lượng của Nghịch Tinh, thật sự là không thấy một bóng người nào.
Còn lực lượng của Nghịch Tinh thì họ không thể đến gần.
Nếu đến gần sẽ bị công kích ngay lập tức.
Bọn họ đã thử một lần rồi, không cần biết là vật sống hay là lực lượng, dám tới gần đều bị công kích.
Mà bọn họ thì không thể chịu nổi trình độ công kích như thế này.
Bọn họ cũng không biết tình huống bên trong rốt cuộc là như thế nào.
"Không biết tình huống của Thụ lão ra sao." Hỏa Đô thở dài nói.
Hiện giờ, thương thế của hắn cũng không hề nhẹ.
"Có vẻ như cứu viện không thể vào được, vì vị kia đã có mặt ngay trước đó." An Dật cũng thở dài.
Kiến Nguyệt tiên tử im lặng.
Thật sự là có rất cường giả đang ở nơi này.
Tuy nhiên, những cường giả này lại hiếm khi xuất hiện trong thế giới bên ngoài.
Thực lực của mấy người bọn họ ở Tu chân giới có thể nói là khá tốt, nhưng khi đến những nơi đặc biệt như thế này thì không là gì cả.
Minh Thổ, Tịnh Thổ, và các thế lực khác nữa.
Những cường giả chân chính đều không thèm để mắt tới bọn họ.
Ầm!
Trong lúc bọn họ chưa biết xoay sở thế nào, phía sau chợt có âm thanh của vật nặng rơi xuống đất.
Bọn họ bị dọa sợ hết hồn.
Với khoảng cách gần như vậy, mà bọn họ lại không phát hiện được.
Nhưng trong chốc lát, bọn họ đã thấy được vật vừa rơi xuống là gì.
"Thụ lão? A Mãn?" Hỏa Đô không tin vào mắt mình.
Tại sao bọn họ lại ở chỗ này?
An Dật và mọi người lập tức quan sát xung quanh, không thấy ai hết.
"Nhìn kìa, mầm Chuyển Sinh Thụ vẫn còn." Kiến Nguyệt tiên tử chỉ vào mầm Chuyển Sinh Thụ kế bên A Mãn, nói.
"Nếu mà mầm Chuyển Sinh Thụ cũng ở đây, vậy thì người đưa bọn họ trở về là..." Hỏa Đô lập tức nói ra suy nghĩ của mình.
Đương nhiên là An Dật và những người khác cũng nghĩ tới.
"Hãy kiểm tra thương thế của bọn họ trước đã." An Dật nói.
—— ——
Ban đêm, mấy vị quản lý của Mộ gia mặt mày rầu rĩ đứng trong tổ địa.
Trước đó, khởi nguyên thạch vẫn luôn im lặng, nhưng đêm nay lại bắt đầu nhấp nháy.
Mà còn nhấp nháy với tốc độ nhanh hơn so với lần trước.
"Lão Tam, ngươi thấy thế nào?" Mộ Uyên quay đầu nhìn về phía Mộ Trạch nói.
Từ trước đến giờ đều do Mộ Trạch theo dõi, cho nên lần này đương nhiên là hỏi hắn.
Mộ Trạch có chút bất đắc dĩ, còn hai ngày nữa mới tới ngày 15.
Nhưng mà đêm nay mặt trăng thật sự rất tròn.
Xem ra, không thể tin tưởng tuyệt đối vào lời nói của Lục thiếu gia được, dù rằng ngày 16 mới nhấp nháy là sai.
Nhưng trăng vừa tròn thì nó cũng đã ngay lập tức nhấp nháy.
"Vừa quan sát vừa tiếp tục tìm hiểu." Mộ Trạch nói.
Hắn có thể làm gì bây giờ?
Liên hệ với Lục Thủy xem thế nào, hi vọng là đối phương đang rảnh.
...
Mộ Trạch rời khỏi tổ địa.
Tạm thời, bọn họ chưa nghĩ được cách nào tốt nên đành để yên, về sau rồi tính tiếp.
Lần trước cũng là như thế.
Có thể là, đến một lúc nào đó thì nó sẽ không nhấp nháy nữa.
Mộ Uyên và Mộ Khương đều nghĩ như vậy, nhưng mà Mộ Trạch biết, trừ khi có người đọc được tin tức từ Khởi Nguyên Thạch.
Không thì nó vẫn sẽ tiếp tục nhấp nháy.
Lúc nãy, tần suất lóe lên cũng không chậm, hắn nghĩ rằng người nọ không phải để lại lời nhắn, mà đang kêu gọi.
Đáng tiếc là bọn hắn đã cảm nhận vài lần, nhưng không cảm giác được gì hết.
Đã làm đủ mọi cách, đều không được.
Kể cả cách nhỏ máu gì đó bọn họ cũng thử rồi.
Sự thật chứng minh, những cách làm thông thường hoàn toàn vô dụng.
"Hài~" Mộ Trạch thở dài một tiếng:
"Rốt cuộc, phải dùng năng lực gì mới có thể cảm nhận được tin tức bên trong Khởi Nguyên Thạch đây?"
Hắn đã từng hỏi Lục Thủy về chuyện này.
Nhưng không nhận được câu trả lời chính xác.
Trên đường trở về, Mộ Trạch lấy điện thoại ra và gọi cho Lục Thủy, hy vọng Lục Thủy có thể chỉ cho hắn cách giải quyết.
Chứ hắn không có ý định mời Lục Thủy tới.
Lần trước thì Lục Thủy đang ở đây, lần này không thể vì chuyện của Khởi Nguyên Thạch mà chủ động gọi Lục Thủy đến được, bởi vì Lục Thủy là người ngoài cuộc.
Làm như vậy sẽ khiến cho người khác chú ý.
Chắc chắn là Lục Thủy sẽ không đồng ý.
Sau khi gọi đi, Mộ Trạch từ từ nhíu chặt mày lại.
"Không liên lạc được? Đành chờ đến ngày mai xem sao."
Mộ Trạch cất điện thoại đi.
Những chuyện như thế này không thể vội vàng, mà cũng không cần phải vội.
Hắn biết chuyện gì đang xảy ra với Khởi Nguyên Thạch, mặc dù liên tục nhấp nháy như vậy rất là phiền, nhưng cũng không có tác hại gì.
Mộ Trạch về tới chỗ ở của mình, hiện giờ, ngoại trừ chuyện của Khởi Nguyên Thạch, hắn không cần bận rộn chuyện gì cả.
Hoặc là, gần đây Mộ gia không phải bận rộn như trước nữa.
Hắn vừa về tới thì gặp được vợ của mình là Đường Y.
"Ngươi mới về tới? Có chuyện muốn bàn bạc với ngươi đây." Đường Y đón Mộ Trạch đi vào.
Nàng đang tươi cười rạng rỡ giống như là không có chuyện gì xảy ra.
Mộ Trạch nhìn vợ của mình, nhẹ giọng nói:
"Chuyện gì?"
"Trong tiểu viện cũ của Mộ Tuyết, có một vài loài hoa cần phải nuôi dưỡng một thời gian mới trồng được, và giờ đã đạt yêu cầu rồi.
Hay là nhân cơ hội này đi thăm Mộ Tuyết?
Nhìn xem cuộc sống của nàng tại Lục gia là như thế nào." Đường Y nhìn Mộ Trạch nói.
Nàng cảm thấy đi thăm Mộ Tuyết một chút cũng không có gì quan trọng.
Nhưng nàng lại nhận được câu trả lời là: "Không đi."
-----
Dịch: MB