Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 673 - Chương 673: Đêm Nay Là Đêm Trăng Tròn 3

Chương 673: Đêm Nay Là Đêm Trăng Tròn 3 Chương 673: Đêm Nay Là Đêm Trăng Tròn 3

Vù!

Một thanh trường đao trực tiếp bay về phía nàng.

Nhị trưởng lão: "..."

Oành!

Nhát đao này bổ xuống ngay bên cạnh Nhị trưởng lão, mặt đất đều nứt ra một cái rãnh sâu.

Nhị trưởng lão không muốn nói gì với hai bóng người này hết, nàng trực tiếp duỗi ra một bàn tay.

Và rồi nhẹ nhàng vỗ xuống một cái, như là đang đập muỗi vậy.

"Vù" một cái, lực lượng mạnh mẽ giống như một bàn tay đánh về phía hai người kia.

Ầm!

Hai người chưa kịp nhìn rõ gì hết, đã trực tiếp bị vỗ bay ra xa.

Không biết sống chết.

Nhị trưởng lão bỏ qua hai người bọn họ, tiếp tục đi về phía trước.

Ma tu Cát An nằm trên đất, nhìn theo bóng dáng của Nhị trưởng lão ở phía đằng xa mà trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Hắn phun ra một ngụm máu tươi, thở phào nhẹ nhõm.

May mà đối phương không có ý định giết người, nếu không hai người bọn họ đã mất mạng bởi một chưởng vừa rồi.

Phụt!

Minh Thổ Hoàng Hôn cũng phun ra máu tươi, hắn đang dùng ánh mắt hốt hoảng nhìn về hướng Nhị Trưởng lão rời đi.

Trong khoảnh khắc đó, hắn nghĩ mình phải chết.

"Đánh tiếp nào, ngươi nghĩ lần sau, chúng ta có còn may mắn như thế này không?" Ma tu Cát An nhìn chằm chằm Minh Thổ Hoàng Hôn nói.

Cũng vì Minh Thổ Hoàng Hôn muốn đánh nhau với hắn, nên mới vô tình chọc giận vị tôn giả kia.

Suýt chút nữa thì mất mạng.

Nơi này có vô số cường giả, chưa tới phiên thất giai như bọn họ làm càn.

"Đừng có khích bác ta, nếu ngươi nói tiếp thì đừng mong trốn thoát." Minh Thổ Hoàng Hôn lập tức nói.

Tất nhiên là hắn không định đánh tiếp.

Hắn cũng không phải là kẻ liều mạng.

Thật vất vả mới tu luyện tới cảnh giới cao, hắn không dại gì mà chạy đi tìm người có thực lực mạnh hơn mình gấp nhiều lần, để thể hiện khả năng.

Ma tu Cát An im lặng, não của người này mà nóng lên, thì không biết cuối cùng bọn họ sẽ chết như thế nào.

Ngộ nhỡ, lại có người đi ngang qua, chỉ trời mới biết đối phương có chịu nương tay hay không.

Cuối cùng, ma tu Cát An lặng lẽ rời đi.

Bởi vì nói nhiều mà ngã xuống, sẽ chết không nhắm mắt.

Minh Thổ Hoàng Hôn cũng im lặng, cầm đao trong tay, chậm rãi bỏ đi.

Đến lúc này, trận chiến của hai người bọn họ xem như kết thúc.

Đương nhiên là Nhị trưởng lão không có để ý hai người kia, mà chỉ nhìn về phía trước.

Và nàng đã thấy được lực lượng của Nghịch Tinh.

"Ngôi sao màu đỏ thẫm đã biến mất, vậy mà lực lượng của Nghịch Tinh vẫn còn đây." Nhị trưởng lão nhìn về chân trời, tự mình lẩm bẩm.

Bước ra một bước, nàng đi tới vị trí ngay bên ngoài phạm vi thuộc về lực lượng của Nghịch Tinh.

Lúc này, bên ngoài không có ai cả.

"Trên lý thuyết, có thể có người."

Nhị trưởng lão đứng ở phía ngoài, cảm thấy thật khó hiểu, nơi này xem như an ổn, người vây xem sẽ ít một chút nhưng không thể không có.

Sự nghi ngờ vừa lóe lên thì Nhị trưởng lão cũng nhíu mày lại.

Tiếp theo, lực lượng của Nghịch Tinh đã trực tiếp công kích nàng.

Ầm!

Mà lực lượng của Nghịch Tinh sắp tới gần Nhị trưởng lão thì lại tự vỡ thành từng mảnh nhỏ rồi rơi xuống đất.

"Thì ra là thế, lực lượng của Nghịch Tinh có thể tự động bảo vệ chủ nhân."

"Như vậy là bản thân của Nghịch Tinh cũng ở bên trong?"

Nhị trưởng lão không hề sợ hãi, mà còn vui mừng vì điều đó.

Có thể gặp được hiện thân Nghịch Tinh là một chuyện tốt đối với nàng.

Bởi vì có thể từ chỗ đối phương biết được một số chuyện.

Nhị trưởng lão không chút do dự bước vào phạm vi thuộc về lực lượng của Nghịch Tinh.

Khi Nhị trưởng lão đi vào, lực lượng của Nghịch Tinh lại trực tiếp tấn công nàng, nhưng không có tia lực lượng nào ngăn được nàng.

Nàng thong thả đi vào bên trong giống như đang đi dạo.

Không lâu sau, nàng đã nhìn rõ tình hình ở bên trong hẻm núi.

Một người trung niên đang nằm trên đất, bị thương không nhẹ, mặc dù đã hôn mê nhưng không có nguy hiểm tới tính mạng.

Còn có một người trung niên khác, hắn đứng yên tại chỗ, vẻ mặt đờ đẫn, bên cạnh có một mầm cây đã được cấy ghép xong.

"Khô Thụ Lão Nhân?" Nhị trưởng lão liếc nhìn người nằm dưới đất, sau đó đưa mắt nhìn về phía mầm cây:

"Mầm Chuyển Sinh Thụ?"

Cuối cùng, Nhị trưởng lão nhìn về phía A Mãn:

"Trên người có lực lượng của Nghịch Tinh, chưa thể khống chế hoàn toàn, nhưng có thể điều khiển để không làm tổn thương người của phe ta.

Hắn là Nghịch Tinh?"

Nhị trưởng lão rút ra kết luận xong thì cảm thấy rất là thích thú.

Nàng biết Linh Dược Viên có phái người đến đây, còn người này lại đi chung với Khô Thụ Lão Nhân, như vậy thì chỉ có một khả năng.

Đối phương là cũng người của Linh Dược Viên.

"Nghịch Tinh là người của Lục gia Linh Dược Viên?

Chuyện này không đơn giản chút nào."

Nhị trưởng lão xuất hiện ở trước mặt của A Mãn, sau đó nhẹ nhàng búng tay một cái, vậy là đầu óc vẫn đang mơ hồ của hắn lập tức tỉnh táo lại.

"Có vài câu hỏi muốn hỏi ngươi." Có một giọng nói đột ngột vang lên trong tai của A Mãn.

Lúc này, A Mãn mới giật mình phát hiện trước mặt có một đứa bé gái.

Nhưng hắn không biết đối phương là ai.

"Ngươi là người của Lục gia Linh Dược viên?" Nhị trưởng lão hỏi thẳng mà không thèm để ý phản ứng của A Mãn.

Nghe được câu này, A Mãn theo phản xạ sờ sờ mầm Chuyển Sinh Thụ ở bên cạnh.

"Cái này, đây là, là của bọn ta." Hỏi một đằng, A Mãn trả lời một nẻo.

"Làm sao người vào được Lục gia Linh Dược viên?" Nhị trưởng lão tiếp tục hỏi.

A Mãn im lặng, hắn không biết đối phương là ai, từ chối trả lời.

Nhị trưởng lão dường như đã biết được câu trả lời, bắt đầu hỏi một vài vấn đề khác:

"Thiếu gia của Lục gia - Lục Thủy là người đã xác định lại vị trí cho ngươi, đúng không?"

A Mãn nghe được câu hỏi này thì lập tức mở to hai mắt, vô thức nói:

"Ngươi..."

Nhưng hắn chưa kịp thốt thành câu thì đã kịp thời bịt miệng mình lại.

Cà lăm thỉnh thoảng cũng có ích.

Nhị trưởng lão không có hỏi thêm câu nào nữa, mà là vỗ mạnh hai tay vào nhau.

Bộp!

A Mãn trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Sau đó ngã trên mặt đất.

"May mà lực lượng đã bị tiêu hao rất nhiều, không thì khó mà tác động được." Nhị trưởng lão cúi đầu nhìn xem A Mãn đang nằm trên đất, tiếp tục mở miệng:

"Lực lượng cũng không mạnh lắm, xem ra xác định vị trí cũng có cái hại là không thể khống chế lực lượng.

"Nhưng mà…” Nhị trưởng lão quay đầu nhìn về phía Kim Sinh Lộ, nói thầm:"Giấu thật kỹ, cho dù ở dưới mí mắt, ta cũng không thể nhìn ra kẽ hở.

Cũng phải, đã nhiều năm như vậy, nhưng chưa bao giờ bị phát hiện.

Cuối cùng thì hắn đã làm như thế nào?"

Mặc dù Nhị trưởng lão cảm thấy tò mò, nhưng không có suy nghĩ sâu xa.

Nếu như có thể nghĩ đến, nàng đã sớm tìm ra sơ hở.

Nhưng mà chú ý lâu như vậy, lại không phát hiện được gì hết.

-----

Dịch: MB

Bình Luận (0)
Comment