Mộ Tuyết nằm nhoài trên mặt bàn, nhìn vào điện thoại, không biết đang suy nghĩ gì.
Một lúc sau, vang lên tiếng nàng tự độc thoại:
"Nên đánh vào mắt trái trước, hay là đánh vào mắt phải trước?"
"Đánh cái mũi trước."
Trên biển cả bao la, Lục Thủy để điện thoại di động xuống.
Vừa rồi, Mộ Tuyết hỏi hắn khi nào trở về, giọng điệu ấy làm cho hắn suýt chút nữa đánh mất lý trí, nếu không kịp thời tỉnh táo lại, câu trả lời của hắn có lẽ là : Hôm nay sẽ trở về.
Sức ảnh hưởng của Mộ Tuyết quá lớn.
Nhưng mà… Lục Thủy bỗng nhiên do dự.
"Đông Phương đạo hữu?" Ma tu Cát An nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Hắn đang phân vân, chính mình có nên nói về chuyện của Không Gian sứ đồ không?
Đối phương nói chuyện điện thoại xong thì trầm mặc hồi lâu, vẫn không lên tiếng.
Sau khi mở miệng hỏi thăm, thì ma tu Cát An cảm thấy có chút khác thường.
Dù gì hắn cũng là một cường giả thất giai Nhập Đạo, còn người trước mặt hắn chỉ là một tu sĩ nhị giai.
"Vì sao ta luôn cảm thấy mình bị đối phương lấn lướt?"
Bị áp chế bởi khí thế của một người nhị giai?"
Lúc này, ma tu Cát An mới thật sự nhận ra, từ đầu đến giờ, bản thân vẫn luôn ở thế bị động.
Mỗi một động tác của người nhị giai kia đều có thể trấn áp hắn, dễ như trở bàn tay.
"Không, có lẽ là do ta đã bị thương, lại có thêm con thú cưỡi mạnh mẽ này.
Mới tạo thành tình huống như bây giờ."
Ma tu Cát An cho là như thế.
Hắn cũng không suy nghĩ nhiều tới chuyện sau này, bởi vì hiện giờ bản thân hắn bị thương rất nặng.
Lục Thủy đưa tay ra hiệu cho ma tu Cát An im lặng.
Hắn đang suy nghĩ.
Nghĩ về một chuyện rất quan trọng.
Quan trọng hơn rất nhiều so với chuyện hắn đang làm lúc này.
Tuy nhiên, chuyện cần suy nghĩ lần này không có nội dung hay quá trình cụ thể.
Đại khái thì nội dung như sau:
Vấn đề: Có nên trở về gặp Mộ Tuyết hay không, và trở về thì có ảnh hưởng tới chuyện gì không?
Quá trình: Không.
Kết luận: Trở về.
Sau khi đưa ra quyết định, Lục Thủy nhìn về phía ma tu Cát An, nói:
"Tiền bối ta muốn hỏi một câu."
"Ngươi hỏi." Ma tu Cát An nói.
"Với tu vi của tiền bối, từ nơi này lên đến bờ phải mất bao lâu?" Lục Thủy hỏi.
Chuyện này rất là quan trọng đối với hắn.
"Khoảng nửa ngày, còn tùy thuộc vào địa điểm muốn đi tới." Ma tu Cát An suy nghĩ thoáng qua sau đó đưa ra câu trả lời an toàn.
Nhưng mà hắn đã nói dối, thật ra thì hắn rất thành thạo chuyện này, và không cần phải tốn nhiều thời gian như vậy.
"Chân Võ, linh thạch thất phẩm." Lục Thủy đưa tay.
Chân Võ trực tiếp đưa linh thạch, hắn không hiểu, cũng không cần hiểu, yên lặng theo dõi là được.
Đừng nói Chân Võ, ngay cả ma tu Cát An cũng không hiểu.
Mà chuyện xảy ra ngay sau đó, càng làm cho hắn khó hiểu hơn.
Lục Thủy ném linh thạch cho ma tu Cát An, mỉm cười nói:
"Tiền bối, không tiễn."
Ma tu Cát An: "???"
Ý của hắn là sao?
Ma tu Cát An chưa kịp mở miệng hỏi rõ, một cơn chấn động dữ dội xảy ra ngay bên dưới vị trí của hắn.
Tiếp theo thì hắn bị ném bay ra ngoài.
Sau đó, một con quái vật biển khổng lồ vọt thẳng lên không trung.
Trong mắt của Ma tu Cát An tràn đầy sợ hãi, hắn tưởng rằng con vật kia nhằm vào hắn.
Nhưng hắn nhanh chóng nhận ra mình đã sai, quái vật biển là hướng về phía ba người kia.
Hắn trơ mắt nhìn ba người kia bị con quái vật biển nuốt chửng, cuối cùng biến mất ở trên mặt biển.
Mà hắn.
Ào!
Bị sóng biển do con quái vật kia tạo ra, dội sạch từ đầu tới chân.
Giao dịch của hắn đã bị hủy bỏ sao?
Đối phương còn trả lại linh thạch cho hắn.
Giao dịch hay là linh thạch gì đó, Lục Thủy đều mặc kệ.
Hắn chỉ có một ý nghĩ.
Trở về, gặp Mộ Tuyết.
Những chuyện khác tạm thời gác lại.
...
Đinh Lương nhìn lên bầu trời, thời tiết ngày hôm nay đặc biệt tốt.
Mặt trời hơi chói chang.
Băng Phượng dường như không thích ánh nắng quá gay gắt, mặt trời vừa lên cao thì nó sẽ co ro lại.
May mà đã qua giữa trưa, mặt trời bắt đầu xuống núi.
"Aizz."
Thở dài một tiếng.
Đinh Lương cúi đầu đút cho Băng Phượng ăn, nhất thời không biết nên làm như thế nào.
Tiểu thư lại đi tưới hoa.
Giữa trưa, nhìn thoáng qua thì có vẻ như bình thường, nhưng mà chỉ tưới có một đóa hoa thì chắc chắn là có vấn đề.
Nếu như bây giờ là buổi tối, thì sẽ là vấn đề lớn.
"Không biết đến khi nào Lục thiếu gia mới trở về."
Nàng cảm thấy tiểu thư của nàng chắc chắn là mắc bệnh tương tư.
"Nếu Trà Trà tiểu thư có thể thả hết trâu sớm hơn thì tốt biết mấy."
Đông Phương Trà Trà được gọi đi chăn trâu rồi, là bản thân nàng muốn đi chứ không có lý do gì cả.
Tinh thần mạo hiểm đã thôi thúc nàng.
Trà Trà tiểu thư thật là vô tư, nhưng lại không được thông minh cho lắm.
"Đinh Lương? Thiếu phu nhân có ở đây không?" Kỳ Khê đột nhiên đến đây.
Đinh Lương nhìn sang, lập tức nói:
"Tộc trưởng phu nhân tìm tiểu thư à? Để ta đi nói với tiểu thư."
Mộ Tuyết đang tưới hoa ở trong tiểu viện của Lục Thủy.
"Không phải, là có chuyện muốn nói cho thiếu phu nhân biết."
"Chuyện gì vậy?"
Lúc ban đầu Đinh Lương hơi bối rối, nhưng sau khi nàng nghe xong thì đã thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, nàng tạm biệt Kỳ Khê vì muốn nói chuyện này cho tiểu thư biết ngay lập tức.
. . . . .
Mộ Tuyết đang tưới hoa ở trong tiểu viện của Lục Thủy, nàng cầm một dụng cụ nhỏ, vẫn luôn ngồi xổm ở một chỗ.
Điềm đạm, thanh lịch, dường như những đóa hoa ở xung quanh cũng đang làm nền cho nàng.
Khung cảnh này mới xinh đẹp làm sao.
"Tiểu thư."
Giọng nói của Đinh Lương vang lên, phá vỡ cảnh đẹp và truyền đến tai của Mộ Tuyết.
Mộ Tuyết ngẩng đầu nhìn thấy Đinh Lương đang vội vã đi tới, chậm rãi mở miệng:
"Làm sao vậy?"
"Có người." Đinh Lương thở ra một hơi nói:
"Có người ở Thu Vân tiểu trấn, nhìn thấy Lục thiếu gia trở về."
Mộ Tuyết nghe vậy, thì sững sờ một chút.
Sau đó Mộ Tuyết lập tức đứng lên.
Nàng bối rối trong thoáng giây vì không biết nên để dụng cụ tưới nước ở đâu.
Đinh Lương lập tức đi tới và nhận lấy dụng cụ tưới nước.
Mộ Tuyết lại cúi đầu nhìn xuống váy tiên.
"Trông rất đẹp mắt, không có bị vấy bẩn." Đinh Lương lập tức nói.
Mộ Tuyết nhìn Đinh Lương một chút, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nói:
"Ta đi mua một ít đồ."
Mộ Tuyết nói xong thì cất bước đi ra ngoài, nàng không dám đi quá nhanh, hình tượng đại tiểu thư đoan trang đã hạn chế nàng.
Nhưng mà vẫn nhanh hơn một chút so với bình thường.
Đinh Lương không có đi theo.
Cũng không dám đi theo.
Nhưng nàng cảm thấy tiểu thư thật là hiểu chuyện.
Chờ Mộ Tuyết đi xa, Đinh Lương mới rời khỏi tiểu viện
Như vậy thì tiểu thư nhà nàng sẽ không cần bận tâm đến thể diện mà phải đi đứng chậm rãi.
Còn tiểu viện này, nàng không dám ở lại đâu.
Không riêng gì nàng, người của Lục gia, từ trên xuống dưới đều không có ai dám đến tiểu viện này.
-----
Dịch: MB