Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 682 - Chương 682: Không Được, Ta Muốn Đánh Lục Thủy 1

Chương 682: Không Được, Ta Muốn Đánh Lục Thủy 1 Chương 682: Không Được, Ta Muốn Đánh Lục Thủy 1

Mộ Tuyết bước ra khỏi cổng lớn của Lục gia, trực tiếp đi bộ xuống núi.

Nàng thật sự rất bất ngờ.

"Không phải nói hai ngày nữa mới về? Sao chỉ có nửa ngày đã đột ngột trở về rồi?"

"Gã bịp bợm."

"Đồ xấu xa."

Mộ Tuyết nhìn về phía Thu Vân tiểu trấn ở dưới chân núi, bỗng nhiên cảm thấy đường xá có chút xa xôi.

Nhưng nàng không có nghĩ tới chuyện sử dụng lực lượng để di chuyển.

Bởi vì tiếp tục đi như thế này, chắc chắn sẽ gặp được Lục Thủy.

Trong khi Mộ Tuyết thất thần, bụi cỏ ở bên cạnh đột nhiên truyền ra những tiếng sột soạt.

Một con Độc Giác Ngưu chui ra từ trong bụi cỏ, có một người thiếu nữ đang vui vẻ ngồi trên lưng của trâu.

"Trà Trà? Ngươi đang làm gì vậy?" Mộ Tuyết có hơi ngạc nhiên.

"Chăn trâu a." Đông Phương Trà Trà nhìn thấy Mộ Tuyết thì nhảy đến trước mặt của Mộ Tuyết, nói:

"Biểu tẩu, để ta nói cho người biết, chăn trâu có gì thú vị."

Mộ Tuyết nhìn xem Đông Phương Trà Trà, nàng bỗng nghĩ ra cách để có thể xuống núi thật là nhanh.

Một lúc sau, Mộ Tuyết đã tới được cửa vào Thu Vân tiểu trấn, còn Trà Trà đã ngự "Kiếm" phi hành trở về, bò của nàng vẫn đang chờ nàng ở phía trên.

"Có vẻ như số phận của Khổ Ách Ngưu không được tốt lắm khi gặp phải Trà Trà."

Mộ Tuyết lắc đầu.

Trong cơ thể của Trà Trà có công đức, mà điều này lại là thiên địch đối với Khổ Ách Ngưu.

Đương nhiên, Trà Trà tự mình chơi đùa, không ai để ý tới nàng.

Bình thường, nếu như không gây chuyện thì không bị phạt đứng.

Phạt đứng cũng chỉ khóc cho tới trưa, hoặc là hết buổi chiều.

Không phải là vấn đề lớn.

Sau đó thì Mộ Tuyết đi vào Thu Vân tiểu trấn, nàng đi thong thả, thuận tiện nhìn ngắm xung quanh.

Để có thể nhìn thấy Lục Thủy.

. . . .

Lục Thủy đang đi trên đường phố Thu Vân tiểu trấn, hắn cũng hết nói nổi bản thân.

Đầu óc nóng lên thì chạy trở về, kế hoạch đã chuẩn bị tốt cũng bị hắn ném sang một bên.

Chẳng những chuyện mua thẻ bảo hiểm bị chậm trễ, mà còn không có mang hoa về cho Mộ Tuyết được.

"Cũng không biết Mộ Tuyết sẽ có phản ứng gì."

Mặc dù không biết thái độ của Mộ Tuyết như thế nào, nhưng Lục Thủy cảm thấy chắc chắn là Mộ Tuyết sẽ hài lòng.

Khi đi ngang qua Hoa Vũ Tuyết Quý, Lục Thủy liếc nhìn vào bên trong.

Hắn đang phân vân là có nên mang chút điểm tâm ngọt về cho Mộ Tuyết hay không.

Và rồi hắn nhanh chóng từ bỏ ý nghĩ này.

Làm như vậy quá lộ liễu, hắn trở về chỉ là ngẫu nhiên, không phải là đặc biệt trở về để gặp Mộ Tuyết.

Nếu còn tình cờ gửi tặng món điểm tâm ngọt, đó sẽ là cố ý.

Cứ như thế này mà đi về là được rồi.

"Meo meo~ "

Lục Thủy chợt nghe thấy tiếng mèo kêu.

Cúi đầu nhìn xuống, là một con mèo có có bộ lông vằn đen - trắng, đôi mắt màu xanh lam, trên người ẩn chứa linh tính.

"Con mèo này..." Lục Thủy nhíu mày.

Chân Võ và Chân Linh có chút tò mò, thiếu gia cảm thấy con mèo này có vấn đề sao?

Sau đó hai người bọn họ nhìn vào Lục Thủy, hy vọng nghe được phần sau.

"Quá gầy, chắc chắn là không dễ nấu nướng." Lục Thủy nói ra nửa câu sau.

Chân Võ và Chân Linh: "..."

Thiếu gia, mèo không phải dùng để ăn.

Con mèo kia dường như là nghe và hiểu được, nó ngay lập tức xù lông lên, e dè không dám tới gần Lục Thủy.

Đương nhiên, Lục Thủy cũng không có muốn ăn thịt mèo.

Hắn không chú trọng nhiều đến chuyện ăn uống.

Chỉ cần không phải tài nấu nướng của mẹ hắn, thì sẽ không thành vấn đề.

Sau đó Lục Thủy không để ý tới con mèo kia nữa, xoay người bỏ đi.

"Là mèo của Phật Môn, Thần Chúng xong rồi tới Phật Môn, những người này thật sự không yên tâm về ta." Lục Thủy thầm cảm tạ bọn họ một chút.

Mà con mèo này cũng không có làm ra hành động gì với Lục Thủy.

Bởi vì ở trong phạm vị của Lục gia, hắn tuyệt đối là người bình thường.

Còn ở lại chỗ này một thời gian dài?

Thì tùy thuộc vào số mệnh của nó.

Nếu như khôn ngoan, không làm những hành động mờ ám, thì sẽ có thể ở lại lâu hơn.

Còn nếu liên tục giở trò thì rất dễ bị mất tích.

Lục Thủy không muốn để ý tới bất cứ chuyện gì trong Thu Vân tiểu trấn.

Trừ khi mèo này có thể đi vào Lục gia.

Cho dù hắn muốn mặc kệ cũng không được, bởi vì quá khoa trương.

Lục gia có ba nhân vật lừng lẫy là Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão cùng nhau bảo vệ, nếu mà nó có thể đi vào.

Vậy thì nó thật là ghê gớm.

"Ừm, cho nó một trăm cái lá gan, nó cũng không dám tới gần chân núi."

Sau đó, Lục Thủy không e ngại gì nữa, đi trở về.

Đã đến lúc trở về gặp Mộ Tuyết rồi, nhưng phải tìm một lý do chính đáng để gặp mặt.

Chắc chắn là sẽ làm cho Mộ Tuyết phải nhảy lên vì vui sướng.

Chân Võ và Chân Linh đi theo sau lưng Lục Thủy, thật ra thì bọn họ không hiểu được cách làm của Lục Thủy, ban đầu là muốn đi lãnh địa ma tu, giờ thì đột nhiên muốn trở về Lục gia.

Chỉ nhận một cuộc gọi từ điện thoại mà thôi.

Điện thoại?

Chân Võ và Chân Linh liếc nhìn nhau.

Lúc này bọn họ mới phản ứng được, hình như cuộc gọi mà thiếu gia đã nhận là của thiếu phu nhân.

Cho nên...

Thiếu gia thay đổi hành trình là vì thiếu phu nhân sao?

Lúc này, Chân Linh dùng kiếm chạm nhẹ vào Chân Võ, chờ Chân Võ nhìn qua, nàng mới hướng về phía trước và ra hiệu.

Chân Võ tò mò nhìn xem.

Sau đó thì tốc độ của hai người đã chậm lại chỉ trong tích tắt, chẳng những vậy, cả hai còn bắt đầu đi giật lùi.

Đúng vậy, người bọn họ nhìn thấy là Mộ Tuyết.

Lúc này, bọn họ phải rời đi.

Cũng không cần phải lo việc bảo vệ.

Đã trở lại thời gian tự do, có thể tự do hoạt động.

Thật ra thì Chân Linh cảm thấy có chút may mắn, nàng sẽ không cần phải báo cáo rằng: mua thần thú voi và ăn rồi.

Bởi vì nhìn lướt qua thôi cũng biết là thiếu gia dựng chuyện lừa người.

Đến lúc đó, chắc chắn là thiếu gia cũng sẽ bị trừng phạt.

Và chuyện làm bọn họ càng tò mò hơn đó là: Vì sao người như thiếu gia lại muốn mua thẻ bảo hiểm.

Bởi vì gặp nguy hiểm? Thiếu gia vẫn luôn làm mấy chuyện mạo hiểm.

Chỉ cần hắn muốn làm, thì sẽ bất chấp nguy hiểm.

Ví dụ như giết Tà Thần, hay là đánh nhau với Minh Thổ Bách Luyện, một chuyện nguy hiểm hơn so với một chuyện.

. . .

Trước khi Chân Võ, Chân Linh nhìn thấy Mộ Tuyết thì Lục Thủy đã trông thấy Mộ Tuyết.

Đương nhiên là hắn đi về phía Mộ Tuyết chứ không có dừng lại.

"Tại sao lại gặp được Mộ Tuyết ở nơi này? Không có người hầu gái, có nghĩ là ai đó đã bán đứng ta?" Lục Thủy trong lòng bất đắc dĩ.

Là tai mắt của ai?

Làm cho hắn tàn phế.

("Hắt xì" - Lục đại tộc trưởng đang ăn điểm tâm thì cảm thấy thời tiết dường như đã thay đổi, hắn vậy mà bị hắt hơi rồi.)

(Đúng vậy, hắn vô tình nhìn thấy con trai mình trở về, sau khi nói với vợ xong thì hắn cũng sai người đi thông báo cho Mộ Tuyết biết.)

Lục Thủy nhìn về phía Mộ Tuyết, lúc này, Mộ Tuyết cũng nhìn thấy hắn.

-----

Dịch: MB

Bình Luận (0)
Comment