Nhất là cha vợ, thật sự là chỉ muốn giết chết hắn." Trong lòng của Lục Thủy thoáng qua những ý nghĩ này.
Được rồi, sự thật là Lục Thủy cũng đã làm như vậy, Mộ gia là do một tay hắn hủy hoại.
Nhưng vẫn không giải quyết được vấn đề.
Sử dụng bạo lực không có chút tác dụng nào với những chuyện này.
Sau này, khi hắn nghĩ lại thì mới nhận ra mình đã quá kích động.
Đương nhiên, có lặp lại lần nữa, thì hắn vẫn sẽ làm như vậy.
Cho dù bây giờ hắn biết rằng cha vợ là cố ý, vẫn cứ muốn đè xuống đất đánh.
"Ừm." Giọng nói của Mộ Tuyết nhỏ nhẹ nhưng mang theo ý cười:
"Ta đã nói với Lê m di, cũng sắp xếp chỗ ở xong xuôi, sẽ ở chung tiểu viện với ta."
Thật ra thì có thể sắp xếp một tiểu viện khác, nhưng chính nàng đã đề nghị như vậy.
Dù rằng Lục gia chỉ có ngần ấy người, chỗ ở thì lại nhiều.
Lục Thủy gật gật đầu, hắn chắc chắn sẽ không nhúng tay vào chuyện này.
Ở kiếp trước, hắn có thể cho Mộ Tuyết rất nhiều, rất nhiều thứ.
Chỉ riêng những thứ này là không cho được.
Cho nên, hắn cũng rất vui
Bởi vì Mộ Tuyết thấy vui.
Mộ Tuyết cảm thấy hài lòng thì hắn cũng sẽ hài lòng, chỉ cần không đánh hắn cho vui là được.
Khi đi đến đình hóng mát, Lục Thủy nhìn thấy trên mặt bàn có một ít điểm tâm.
"Mộ tiểu thư làm?" Lục Thủy quay đầu nhìn về phía Mộ Tuyết, hỏi.
Lúc này Mộ Tuyết còn đang tưới hoa, hình như nàng muốn tưới hết tất cả hoa ở xung quanh đây.
Nghe Lục Thủy hỏi vậy, Mộ Tuyết nhìn về phía Lục Thủy, nói:
"Buổi sáng thức dậy sớm nên làm một ít."
Chẳng trách, khi ta đi thì vẫn chưa đến.
Lục Thủy nghe xong đã đoán được nguyên nhân mà Mộ Tuyết đến tưới hoa trễ.
Lục Thủy không nói chuyện nữa, bắt đầu ăn điểm tâm.
Hắn muốn chờ Mộ Tuyết tưới hoa xong, sau đó cùng nhau đi Tàng Thư Các.
Mộ Tuyết muốn đi, bọn họ đương nhiên là đi chung với nhau.
Mộ Tuyết len lén nhìn Lục Thủy một chút, rồi tiếp tục tưới hoa, Lục Thủy thích là được.
Nếu Lục Thủy không thích thì nàng sẽ cho hắn phải trả giá đắc.
Ví dụ như dùng trâm cài tóc trên đầu nàng, giúp Lục Thủy mở não.
Nhắc đến trâm cài tóc, nàng rốt cuộc biết tại sao lại trùng hợp như vậy.
Chắc chắn là Lục Thủy ra ngoài thấy được, sau đó muốn tặng cho nàng.
"Tạo cơ hội cho ngươi lập thành tựu, đến lúc đó đừng viện cớ là ta không cho ngươi cơ hội."
Mộ Tuyết nghĩ thầm trong lòng, sau đó bắt đầu chăm chú tưới hoa.
Thật ra thì nàng cảm thấy giả nai cũng rất thú vị.
Lục Thủy vừa ăn điểm tâm vừa xem Mộ Tuyết tưới hoa, ăn rồi ăn, một lúc sau, khi hắn muốn lấy thêm thì mới phát hiện là mình đã ăn hết rồi.
"Lục thiếu gia rất đói sao?" Mộ Tuyết tưới xong hoa, ngồi đối diện với Lục Thủy.
Ánh mắt của nàng tràn đầy vui vẻ nhìn vào Lục Thủy.
Lục Thủy đã ăn hết điểm tâm do nàng làm, không vui sao được?
"Ừm." Lục Thủy chỉ ậm ừ cho qua.
Sao hắn có thể nói là mình nhìn một lúc thì thất thần.
Sau đó thì ăn hết lúc nào cũng không hay?
Chắc chắn là không.
. . .
Tàng Kinh Các.
"Đây không phải là thiếu gia sao? Người đi bên cạnh thiếu gia là Mộ tiểu thư !? Nghe nói đầu năm tới sẽ thành hôn, lần đầu gặp." Đột nhiên có người nhìn về phía cửa ra vào của Tàng Kinh Các.
Lúc này, người đang ở ngoài cửa tất nhiên là Lục Thủy và Mộ Tuyết.
Bọn hắn không có ở tại lầu một, mà là đi lên phía trên.
"Ta cũng là lần đầu nhìn thấy Mộ tiểu thư, có vẻ như tình cảm của bọn họ rất tốt.
"Để ta nói cho các ngươi nghe, thật ra thì rất nhiều người đã gọi là thiếu phu nhân rồi, chỉ có những người như chúng ta chưa tiếp xúc được, mới không có gọi như vậy."
"Trực tiếp gọi là thiếu phu nhân thích hợp sao?" Có người hỏi.
Làm như vậy có khi lại phản tác dụng.
"Nghe nói là tộc trưởng và tộc trưởng phu nhân cho phép."
"Vậy à, vậy thì không thành vấn đề."
"Theo các ngươi, tại sao thiếu gia phải đến Tàng Kinh các?"
Ờ thì...
Câu hỏi này ngay lập tức khiến cho mọi người bị bối rối.
Thiếu gia đến để xử lý công việc?
Không ai tin.
Khả năng lớn nhất là để khoe khoang về Tàng Kinh Các.
Đây chính là chút tật xấu của thiếu gia.
Lục Thủy và Mộ Tuyết đi thẳng lên lầu ba, lầu một khá nhiều người.
Lầu hai có một vài người, lầu ba cơ bản là không có.
Đúng là rất ít người có thể lên được lầu ba.
Lầu bốn, chỉ người có cấp bậc tương đương với Khô Thụ Lão Nhân là có thể lên.
Khi Lục Thủy đi vào lầu ba, nơi này trái lại là có một hai người, nhưng đều ở trong góc đọc sách.
Thậm chí họ đều không nhận ra là có người đến.
Rất tập trung.
Lục Thủy cũng chỉ nhìn được bóng dáng chứ không biết đó là ai.
Mà hắn cũng không quan tâm.
"Mộ tiểu thư muốn xem cái gì?" Lục Thủy hỏi.
Nghe được câu này, Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy một chút, sau đó nói:
"Tự ta tìm."
Tình huống lần đầu tiên tới Tàng Kinh Các, như hiển hiện ngay trước mắt.
Khi đó là vừa mới tới Lục gia, còn lần này, nàng sợ mình không nhịn được mà đánh Lục Thủy.
Bên trái một quyền, bên phải một quyền.
Đánh được thật thì chắc chắn là rất vui.
Lục Thủy vô cùng hoang mang khi nhìn thấy vẻ mặt của Mộ Tuyết, vì sao Mộ Tuyết lại có biểu cảm như thế này?
Hắn chỉ muốn làm tròn bổn phận của chủ nhà.
Lúc này, Lục Thủy nhìn thấy Mộ Tuyết đang nhón chân lấy sách.
Thế là hắn nhớ ra, biết vì sao Mộ Tuyết lại có biểu cảm đó.
Do Mộ Tuyết không cần giúp đỡ, nên Lục Thủy tự đi tìm sách để đọc.
Vì sự có mặt của Mộ Tuyết, hắn đành phải nghiêm túc đi tìm sách thay vì tìm một chỗ ngồi và xem Thiên Địa Trận Văn mỗi ngày.
Mà vẫn có thể dễ như trở bàn tay vượt qua khảo sát.
Hắn đã đọc hết tất cả sách ở đây, vẫn còn nhớ được những kiến thức liên quan.
Dù có quên thì chỉ cần xem lại một lần là được.
Vì hắn sẽ bỏ qua những kiến thức vô bổ.
Lục Thủy bắt đầu đi xung quanh để tìm sách.
"Tiên Thiên Chân Võ quyển." Lục Thủy nhìn xuống, lại tiếp tục nhìn sang bên cạnh:
"Tiên Thiên Chân Linh quyển."
"Thật đáng tiếc khi hai quyển sách này không được đưa cho Chân Võ và Chân Linh." Lục Thủy lắc đầu, tiếp tục tìm sách.
"Ma Ngôn Lục Chân Quyết."
"Đạo Kinh Cửu Đạo Đồ."
"Cổ Yêu Tam Kiếp Biến."
. . .
Lục Thủy chỉ nhìn lướt qua tên của từng quyển sách.
Hắn không có một chút hứng thú nào đối với các loại sách về công pháp tu luyện, hoặc là pháp thuật.
Nếu như hắn nói ra ưu - khuyết điểm của những công pháp này, e rằng Tam trưởng lão sẽ nghĩ là hắn gian lận.
Đến lúc đó lại cho hắn một hình phạt khác.
"Kiếm Nhất Vi Kỳ Truyện." Lục Thủy thờ ơ đảo mắt tìm kiếm, hắn vừa mới dời mắt thì chợt ngẩn người ra.
Sau đó đưa mắt nhìn lại.
"Cái gì thế này?" Lục Thủy nhìn kỹ hơn, trong lòng hơi bối rối.
Kiếp trước, ở đây có quyển sách này sao?
Chắc là không có!?
Mặc kệ có hay không, ở kiếp trước hắn tuyệt đối sẽ không để ý quyển sách này, hồi ức là thứ không cần thiết.
Hay là lấy ra xem thử.
Nếu như hắn không có đánh cờ với Kiếm Nhất, thì chắc chắn là hắn sẽ không chú ý tới quyển sách này.
-----
Dịch: MB