Vừa nghĩ tới Kiếm Nhất, điều đầu tiên hắn nhớ không phải Kiếm Đạo Vô Thượng, mà là cờ vây.
Kiếm Nhất ngoài việc thích chơi cờ vây, còn thích hồi cờ.
Hại hắn cả đời này đều không thể thắng được đối phương.
Lục Thủy không chút do dự, đưa tay lấy quyển sách kia.
Bây giờ, xem quyển sách này thú vị hơn nhiều so với xem công pháp hay là pháp thuật.
Nhưng mà tay của Lục Thủy vừa mới chạm vào quyển sách, một cái tay khác cũng vừa duỗi tới.
"Hả?" Lục Thủy quay đầu nhìn đi qua.
Lúc này, người kia cũng nhìn lại.
"Tiểu huynh đệ, ngươi trước." Là một người đàn ông trung niên.
Lục Thủy nhìn thoáng qua, người đàn ông trung niên này có để râu, tu vi lục giai, trên người mang theo vầng sáng yếu ớt.
Là khí tức giác ngộ.
"Người này vừa mới ngộ Đạo xong?" Lục Thủy hơi bất ngờ.
Nhưng mà hắn cũng không để ý nhiều, trực tiếp lấy quyển sách "Kiếm Nhất Vi Kỳ Truyện" ra.
Sau đó dự định rời đi.
"Tiểu huynh đệ cũng cảm thấy hứng thú đối với cường giả ở thời kỳ Viễn Cổ như là Kiếm Nhất sao?" Người đàn ông lục giai nhìn Lục Thủy, tò mò hỏi.
Hắn cũng mới biết tới sự tồn tại của Kiếm Nhất trong thời gian gần đây, nên có chút hào hứng khi nhìn thấy quyển sách này.
Hắn không có ý tranh giành quyển sách, hoàn toàn là vì Lục Thủy quá trẻ tuổi, mà tu vi lại không cao.
Người như thế này mà có thể lên được lầu 3, tuyệt đối là có lý do đặc biệt.
Hắn vừa mới gia nhập Lục gia, làm việc cho Lục gia, không muốn gây xích mích với người khác.
Đương nhiên, hắn còn một số linh dược gần đây vẫn chưa bán được, nếu có thể từ người trẻ tuổi này ra tay.
Cũng là một chuyện tốt đối với hắn.
Người có kiến thức sâu rộng hắn sẽ bán không được, bình thường muốn mua lại tiếc tiền.
Loại người có đặc quyền lại chưa hiểu biết nhiều như thế này, chính là đối tượng tốt.
Đương nhiên, hắn không gạt người, thuốc này là thật, chỉ là công dụng rất bình thường.
Bị phụ huynh của đối phương biết, bọn họ cũng chỉ cảm thấy hơi bất đắc dĩ.
Bởi vì không lỗ, chỉ là ít khi dùng tới.
"Ta có hứng thú đối với cờ vây." Lục Thủy trả lời một câu không liên quan.
Người đàn ông lục giai: "....."
Lục Thủy không để ý tới hắn, bắt đầu nhìn quanh, xem Mộ Tuyết đang làm gì.
Loảng xoảng!
Lục Thủy vừa mới nhìn thấy Mộ Tuyết, thì phát hiện Mộ Tuyết đã kéo rớt một đống sách xuống.
Mộ Tuyết luống cuống lùi về sau một bước, suýt nữa thì bị rớt trúng người rồi.
Lục Thủy cũng giật nảy mình.
Nhìn thấy Mộ Tuyết không sao, hắn mới mở miệng nói:
"Mộ tiểu thư không lấy được sách, sao không nói?"
Mộ Tuyết nhìn xem Lục Thủy, im lặng quay đi.
Nói, lại để ở chỗ cao hơn.
Lục Thủy đi tới, hắn cầm sách của mình đưa tới trước mặt Mộ Tuyết, nói:
"Mộ tiểu thư cầm giúp ta một chút."
Chờ Mộ Tuyết tiếp nhận sách, Lục Thủy mới cúi người nhặt lại từng quyển sách bị rớt, đặt trở lại trên giá sách.
Chỉ giữ lại một quyển “Viễn Cổ Tạp Đàm”.
"Mộ tiểu thư muốn xem cái này?" Lục Thủy cầm sách đưa cho Mộ Tuyết.
Mộ Tuyết "Ừ" một tiếng, tiếp nhận sách.
Sau đó đưa trả “Kiếm Nhất Vi Kỳ Truyện” lại cho Lục Thủy, nàng cũng định mở miệng hỏi Lục Thủy, sao lại có hứng thú với cờ vây.
Nhưng mà nàng chưa kịp mở miệng.
Có hai người ở gần đó đã đi tới.
"Hai vị không có sao chứ?" Thật trùng hợp, lại là người đàn ông lục giai kia.
Đi theo bên cạnh hắn là một cô gái trẻ.
Tu vi ngũ giai.
"Các ngươi có việc gì không?" Lục Thủy nhận lấy sách Mộ Tuyết đưa tới, nhìn xem hai người kia.
Hắn cũng không thấy ngạc nhiên khi hai người kia không nhận ra hắn.
Còn nhiều người không nhận ra hắn lắm.
Có người đã ở Lục gia rất nhiều năm mà còn không biết hắn.
Ở kiếp trước, chắc cũng có rất nhiều người không biết.
Đương nhiên, hắn cũng không biết bọn họ.
Nhiều khi bế quan đi ra, gặp được người hầu gái, đều có thể khiến đối phương bị giật mình.
Hắn cũng không biết đối phương có thật sự là hầu gái hay không.
Muốn hắn nhớ rõ những người hầu gái thật sự là làm khó hắn.
"Tại hạ Dịch Sơn, còn đây là đạo lữ của ta, Du Nhã." Dịch Sơn đơn giản tự giới thiệu, rồi nói tiếp:
"Vợ chồng ta mới đến Lục gia được vài ngày, nên vẫn chưa quen thuộc với nơi này, hai vị là?"
"Đông Phương Thập Lý." Lục Thủy vô thức nói.
Mộ Tuyết có chút bất đắc dĩ nhìn về phía Lục Thủy, cuối cùng nói khẽ:
"Tuyết Tễ."
Chuyện xưng tên này là theo thói quen.
Nhưng hai người này vừa mới tới, không biết Lục Thủy cũng là chuyện dễ hiểu.
"Hai vị cũng là đạo lữ?" Du Nhã hiếu kỳ hỏi một câu.
Cảm giác của nàng là như thế.
Thay vì nói là vị hôn thê, Lục Thủy lại trực tiếp gật đầu.
Mộ Tuyết nhìn thấy Lục Thủy gật đầu, đương nhiên sẽ không nói gì thêm.
Nàng cũng gật đầu.
Lấy chồng theo chồng.
Thật ra thì Dịch Sơn và Du Nhã lại có chút ngạc nhiên, một người nhị giai và một người bình thường.
Người như vậy có thể lên tầng ba, có lẽ là dựa vào bậc cha chú của họ.
"Là như thế này, chúng tôi có một vài thứ có thể giúp ích cho việc tu luyện, khá thích hợp với hai vị, mời xem thử.
Chẳng hạn như Thánh Quý Quả này." Dịch Sơn lấy ra một thứ trái cây tỏa ra ánh sáng màu đỏ, nói:
"Thánh Quý Quả, mùi vị đặc biệt, hương thơm nhàn nhạt nhưng khi ăn vào lại có thể cảm nhận được sự nồng nàn của nó.
Nghe nói là cực kì ngon.
Là thức ăn trợ giúp máu huyết lưu thông, thân tâm hợp nhất, tinh thần minh mẫn dễ tập trung.
Ăn trước khi tu luyện có tác dụng rất tốt đối với việc tu luyện.
Hiệu quả tốt nhất là đối với nhị giai"
Hắn không có nói sai, nhưng muốn cho máu huyết lưu thông thì có thể dùng Thông Huyết Đan thông thường để thay thế, thân tâm hợp nhất có thể dùng chú thuật phổ thông là Hợp Ý Chú để thay thế, tinh thần minh mẫn dễ tập trung có thể dùng Tĩnh Tâm Chú thay thế.
Thánh Quý Quả thật sự là quý hiếm, nhưng lại có ba công dụng rẻ tiền.
Mà nó lại khó tìm vô cùng.
Và có lẽ nó còn công dụng nào khác chưa được biết đến.
Nếu như phải bán giá thấp thì thà rằng bọn họ để lại ăn, dù gì cũng được ăn ngon.
Đương nhiên, bọn họ cũng không ôm hi vọng sẽ bán được, nhưng thử một chút cũng tốt.
Việc mua bán không thành thì cũng còn tình nghĩa.
Bọn họ muốn dành dụm chút tiền tu luyện cũng không phải dễ.
Lục Thủy không hề quan tâm tới những gì Dịch Sơn nói.
Hắn rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Thánh Quý Quả.
Lục gia có loại trái cây này nhưng mà không nhiều, kết trái cũng không nhanh.
Bọn hắn rất ít khi được ăn.
Cho nên hắn vẫn rất vui vẻ khi biết đối phương muốn bán.
Đặc biệt là Thánh Quý Quả này lại khá to.
"Ngồi xuống nói tiếp." Lục Thủy lập tức nói.
Chuyện đọc sách tạm thời gạt sang một bên đi!
Chờ hắn mua được trái cây này xong hẳn tính.
Bởi vì có thể đọc sách bất cứ lúc nào, còn bỏ qua trái cây này, là thật sự bỏ qua cơ hội, không biết bao giờ mới gặp lại.
Bốn người ngồi xuống một cái bàn.
Lục Thủy tiếp nhận trái cây nói:
"Các ngươi còn có loại trái cây này sao?"
"Thánh Quý Quả còn có một, những thứ khác cũng có." Du Nhã vừa nói vừa lấy ra một vài loại trái cây.
"Chỗ chúng tôi còn có một số linh dược khá tốt, cũng có thể..."
-----
Dịch: MB