Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 691 - Chương 691: Lấy Chồng Theo Chồng, Ta Nghe Theo Lời Của Lục Thủy 3

Chương 691: Lấy Chồng Theo Chồng, Ta Nghe Theo Lời Của Lục Thủy 3 Chương 691: Lấy Chồng Theo Chồng, Ta Nghe Theo Lời Của Lục Thủy 3

Dịch Sơn vẫn chưa nói xong đã bị Lục Thủy ngắt lời, hắn nói:

"Chúng tôi không cần linh dược, trái cây là được."

"Ừm, được." Mặc dù Dịch sơn không hiểu vì sao nhưng vẫn gật đầu.

Hắn phát hiện hai người kia hình như không hề quan tâm tới tu vị của bọn hắn.

Thái độ khi nói chuyện không hề khách sáo.

Cũng không biết là do tuổi trẻ nóng tính hay vì có chỗ dựa.

Hắn cũng không thèm để ý, có thể bán được trái cây thì tốt rồi.

Bởi vì rất cần tiền và một vài lý do đặc biệt cho nên bọn họ mới tới nương nhờ Lục gia.

"Tổng cộng chỉ có bao nhiêu đây." Du Nhã lấy ra khá nhiều trái cây.

Tất cả trái cây được bày gọn gàng ở trên bàn, rất dễ quan sát.

Lục Thủy chỉ nhìn thoáng qua, không có thứ hắn cần.

Nhưng đối phương muốn giới thiệu, hắn không thể không nghe.

Bởi vì hiện giờ, hắn không thể tỏ ra là mình thật am hiểu về các loại linh dược hay trái cây.

Mộ Tuyết kín đáo quan sát Lục Thủy, muốn cười thầm trong lòng, nàng cảm thấy Lục Thủy giả bộ bình thường cũng rất thú vị."

Rất nhiều kiến thức hắn đều không được thể hiện ra.

Lần sau trêu hắn một chút.

Sau đó Mộ Tuyết an tĩnh ngồi ở bên cạnh Lục Thủy, khi có mặt Lục Thủy, mọi chuyện nàng đều nghe theo hắn.

Nàng chỉ cần ngồi, không nói gì cả cũng có thể hạn chế được Lục Thủy.

"Đây là Hỏa Tiễn Quả, ăn vào có thể chống chịu được nhiệt độ cao, ngay cả..." Dịch Sơn đang giải thích từng loại cho Lục Thủy.

Khi hắn vừa mới giải thích tới Hỏa Tiễn Quả thì Lục Thủy lại bất ngờ ra hiệu cho hắn dừng lại.

"Có chuyện gì vậy, Đông Phương tiểu huynh đệ?" Dịch Sơn hỏi.

"Ngươi chỉ cần trực tiếp nói, ăn ngon hay không là được." Lục Thủy đã không muốn nghe tiếp.

Như thế này thật là lãng phí thời gian.

Dịch Sơn và Du Nhã liếc nhìn nhau, nói vậy là nghĩa làm sao?

"Đông Phương tiểu huynh đệ, người muốn dùng mùi vị để định giá của mỗi loại linh quả sao?" Dịch Sơn gượng gạo mở miệng hỏi.

Lục Thủy cầm một cái Thánh Quý Quả, nói:

"Ví dụ trái cây này đi, ngươi cảm thấy nó đáng giá bao nhiêu thì cứ nói ra đi, ta không ép giá."

Dịch Sơn cười ha ha:

"Tiểu huynh đệ nói đùa, nếu ta nói là một viên thất phẩm, chẳng lẽ tiểu huynh đệ cũng sẽ mua sao?"

Lục Thủy cười không nói.

Dịch Sơn nhìn xem Lục Thủy, trong lúc nhất thời cũng không dám kêu giá cao đến thế, làm vậy sẽ dễ dàng gây hiềm khích với người khác.

Nhưng hắn suy nghĩ một hồi, phát hiện ngoài Thánh Quý Quả, mùi vị của những loại trái cây khác đều rất bình thường.

Dịch Sơn ra hiệu cho vợ mình cất trái cây đi, sau đó nói với Lục Thủy:

"Đông Phương tiểu huynh đệ, nếu như chỉ nói về mùi vị, có lẽ chỉ có hai cái Thánh Quý Quả."

Lục Thủy cầm hai cái Thánh Quý Quả, một lớn một nhỏ, hắn đang phân vân là rốt cuộc nên cho Mộ Tuyết trái lớn hay là nhỏ.

Nhỏ đi, Mộ Tuyết đang giảm cân.

"Ra giá đi." Lục Thủy tùy ý nói.

"Dựa vào công dụng thì giá của hai trái cây này khoảng một viên ngũ phẩm.

Nhưng mà xét theo độ quý hiếm, giá trị chừng hai viên ngũ phẩm.

Tuy nhiên, Điều mà Đông Phương tiểu huynh đệ để ý đó là mùi vị, không phải công dụng, cho nên giá trị của nó chính là sự quý hiếm.

Tóm lại, giá của hai Thánh Quý Quả này tổng cộng là hai viên linh thạch ngũ phẩm được không?" Dịch Sơn nhìn Lục Thủy và hỏi.

Hai viên ngũ phẩm cũng không phải là số tiền lớn, nhưng mà bọn họ phải dè xẻn, tiết kiệm mới có thể lên đến lục giai và ngũ giai.

Bọn họ rất để ý thu nhập.

Ban đầu, bọn họ vẫn có thể tiếp tục tiết kiệm để sống ở tu chân giới, nhưng đã xảy ra một vài chuyện ngoài ý muốn, khiến cho bọn họ phải tìm nơi nương tựa.

Tuy rằng từ nay về sau sẽ mất đi tự do, nhưng bọn họ sẽ có thể lấy lại tự do của mình khi mà tu vi đạt tới thất giai Nhập Đạo.

Nghe Dịch Sơn nói vậy, Lục Thủy nhìn đối phương một cái nói:

"Không ra giá cao một chút sao?"

Trái cây này thật sự không tệ, cao thêm chút nữa cũng được.

Dù gì hiện giờ hắn cũng không có tiền, ra giá cao một chút thì hắn có thể lấy ra Thất Lân Long Ngâm Kiếm làm vật thế chấp.

Hắn nhớ rất rõ những sự tích về bà nội của mình, đương nhiên, không cần thiết hắn sẽ không làm như vậy.

Dù sao cũng là di vật.

Dịch Sơn hơi ngượng ngùng, cười nói:

"Nếu như tiểu huynh đệ cảm thấy giá cả cao, có thể nói thẳng."

Thật ra thì hắn cũng đang đợi đối phương trả giá.

Giá cả đúng là cao hơn một chút.

Ăn ngon cũng không hẳn là đáng tiền.

"Được rồi, cứ tính hai viên linh thạch ngũ phẩm đi." Lục Thủy nhìn Dịch Sơn, thông thả nói:

"Linh thạch cần chờ một chút, trên người của ta không có nhiều linh thạch như vậy."

"Có thể hiểu được." Dịch Sơn gật đầu.

Tu vi nhị giai đúng là rất ít khi mang theo linh thạch.

Cũng không cần đi ra ngoài.

"À phải, hiếm có người trẻ tuổi như tiểu huynh đệ có thể lên được lầu 3, là nhờ vào bậc cha chú hay sao?" Dịch Sơn nhẹ giọng hỏi.

Nhưng hỏi xong lại cảm thấy có chút hối hận, nếu như đối phương là người ghét dựa dẫm vào cha mẹ, vậy thì chuyện làm ăn này coi như xong.

Lục Thủy không có chú ý nhiều, hắn suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói:

"Đúng là nhờ vào cha mẹ."

Ai bảo cha hắn là tộc trưởng đâu?

Dịch Sơn nghĩ thầm ở trong lòng, hóa ra là do cha mẹ.

Lúc này Lục Thủy đã rửa sạch trái cây, cầm một trái lớn hơn đưa tới trước mặt của Mộ Tuyết.

Chút nữa dễ dàng ăn.

Mộ Tuyết nhìn thấy là phần trái cây hơi to hơn thì trong lòng rất vui vẻ, tuy nhiên, lúc này nàng vẫn đang quan sát Du Nhã.

Sau đó hiếu kỳ nói:

"Tiền bối đang mang thai?"

Du Nhã và Dịch Sơn đều sững sờ khi nghe được câu hỏi của Mộ Tuyết.

Bọn họ hơi kinh ngạc nói:

"Làm sao tiểu tiên tử biết được?"

Đúng là Du Nhã đang mang thai, đây cũng là lý do chính khiến cho bọn họ phải tìm tới Lục gia.

"Có thể để cho vãn bối bắt mạch được không?" Mộ Tuyết nói với Du Nhã.

"Vậy thì làm phiền tiểu tiên tử." Du Nhã hơi do dự, nhưng mà vẫn duỗi tay ra.

Nhìn thoáng qua thì tuổi tác của nàng không lớn hơn Mộ Tuyết là bao, nhưng thật sự thì có thể thuộc vào hàng trăm rồi.

Có khi đã được mấy trăm.

Lục Thủy nhìn xem Mộ Tuyết, cảm thấy nàng có thể là đang hâm mộ đối phương.

Nhưng mà đột nhiên muốn bắt mạch, đứa nhỏ này có thể là có chút vấn đề nhỏ.

Mộ Tuyết đưa tay ấn lên cổ tay của Du Nhã, và chỉ trong chốc lát thì đã thu tay lại.

Du Nhã tò mò nhìn Mộ Tuyết, không biết vị tiểu cô nương này sẽ đưa ra kết luận như thế nào.

Mộ Tuyết ngẫm nghĩ một chút, nói:

"Có phải thai nhi bị ảnh hưởng bởi những di chứng sau khi tiến giai không?

Khoan nói đến việc chữa trị tận gốc, chỉ là giữ cho thai nhi phát triển bình thường cũng đã tốn kém rất nhiều linh thạch."

"Ngươi, ngươi làm sao nhìn ra được?" Du Nhã hơi kinh ngạc.

Bọn hắn thật sự đã gặp rất nhiều người mới tìm ra được nguyên nhân.

Thiếu nữ này rõ ràng chỉ là một người bình thường, vì sao có thể tìm được nguyên nhân chỉ trong nháy mắt?

-----

Dịch: MB

Bình Luận (0)
Comment