Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 692 - Chương 692: Ai Mới Là Tác Giả 1

Chương 692: Ai Mới Là Tác Giả 1 Chương 692: Ai Mới Là Tác Giả 1

Dịch Sơn và Du Nhã đều nhìn vào Mộ Tuyết.

Đối phương không cần hỏi han gì nhiều, đã có thể trực tiếp đưa ra kết luận một cách nhanh chóng.

Điều này không bình thường chút nào.

Nếu như bọn họ chưa từng tìm gặp nhiều người, mời tới nhiều người tu chân có y thuật siêu phàm, thì sẽ không thể nhận ra.

Bởi vì tự mình trải qua rồi, bọn họ mới nhận ra rằng, người đối diện chắc chắn không phải là người bình thường, như nàng đang thể hiện ra ngoài.

Chỉ riêng về kiến thức và y thuật, đã là không tầm thường rồi.

"Gần đây ta cũng đang tìm hiểu về lĩnh vực này, bây giờ lại trùng hợp gặp được trường hợp tương tự, cho nên có thể nhìn ra." Mộ Tuyết nhỏ nhẹ nói.

Ở kiếp trước, trong lúc Lục Thủy đang nghiên cứu, nàng cũng không có khoanh tay ngồi chờ.

Y thuật của nàng cũng không tốt lắm, nhưng mà những kiến thức liên quan đến việc mang thai thì nàng vẫn biết được một ít.

Chỉ là chưa có tự mình trải qua mà thôi.

Đều tại Lục Thủy, không có để nàng mang thai.

Còn về y thuật, đương nhiên là Nhị trưởng lão tài giỏi.

Lục Thủy mặc kệ đối phương có mang thai hay không, hắn chỉ nghiên cứu làm sao dễ dàng mang thai, mà không phải là tình trạng khi mang thai.

Đương nhiên, hắn có nhìn ra thì cũng không thể nói ra được.

Làm vậy chẳng khác nào nói với Mộ Tuyết là, kiến thức về lĩnh vực này của hắn rất là phong phú?

Vậy thì khác gì chịu chết đâu.

Du Nhã thở dài một hơi, nói:

"Sau khi ta thăng cấp lên ngũ giai, đúng là có để lại một vài di chứng, nhưng mà đã điều dưỡng trong thời gian dài, cứ ngỡ là không có vấn đề gì.

Đến khi mang thai lại vô tình phát hiện ra, sinh mệnh bé nhỏ đang từ từ suy yếu.

Khi đó chúng ta rất lo lắng, lập tức đi tìm người giúp đỡ.

Thời gian đó, đã tìm tới rất nhiều người, tiêu tốn tất cả tiền bạc tích lũy được, cuối cùng mới tra ra là có liên quan tới di chứng trước đó của ta.

Nhưng chỉ biết nguyên nhân, không tìm được cách chữa trị.

Cuối cùng, hết đường xoay sở, chỉ có thể gia nhập Lục gia.

May mắn là điều kiện Lục gia đưa ra khá tốt, tạm thời cũng không cần làm cái gì."

Mộ Tuyết nghe, gật gật đầu nói:

"Chắc là có người kê toa thuốc cho ngươi rồi?"

"Đúng là có, thuốc này không thể ngừng, rất tốn kém, cho dù gia nhập vào Lục gia thì cũng chỉ vừa đủ." Dịch Sơn có chút bất đắc dĩ nói:

"Nhưng mà người của Lục gia cũng đã gợi ý cho chúng ta một phương hướng để giải quyết vấn đề, đó là dùng công pháp trung hòa.

Vị tiền bối kia nói, chỉ cần tìm được một bộ công pháp thích hợp, có lẽ sẽ thay đổi được tình thế hiện giờ, nhưng không có nói rõ đó là loại công pháp gì."

Vì vậy mà chúng ta vẫn luôn ở lại lầu ba.

Công pháp thích hợp? Lục Thủy có chút ngạc nhiên, như vậy là sức sống của sinh mệnh nhỏ kia cũng không đơn giản.

Phúc họa tương y.

Chỉ cần để cho hắn bắt mạch, thì hắn có thể biết đó là loại công pháp gì.

Nhưng mà Mộ Tuyết chắc chắn cũng biết được.

Cho nên hắn không định nhúng tay vào.

Hắn chuẩn bị gọi Chân Võ đến đây một chuyến.

Không có Chân Võ thì hắn lấy đâu ra linh thạch?

Mộ Tuyết suy nghĩ một chút, lại vẽ vẽ lên mặt bàn, sau đó mới mở miệng nói:

"Các ngươi có từng nghĩ đến công pháp của ma tu hay chưa?"

"Công pháp của ma tu?" Điều này khiến cho Dịch Sơn và Du Nhã đều có chút bất ngờ.

Bọn họ chưa bao giờ suy nghĩ tới công pháp của ma tu, luôn cảm thấy nó quá cực đoan.

Rất nguy hiểm.

"Ừ, công pháp của ma tu." Mộ Tuyết giải thích nói:

"Bởi vì bản chất của di chứng là là cực đoan, mà phần lớn công pháp của ma tu cũng có tính chất cực đoan, ngược lại là có thể trung hòa lẫn nhau.

Nhưng ít nhiều sẽ ảnh hưởng tới tu vi."

Du Nhã nhìn xem Mộ Tuyết, cảm thấy rất kì lạ, nhịp tim của nàng hơi rối loạn, người thiếu nữ trước mặt tạo cho nàng một cảm giác thật vi diệu.

Cử chỉ và lời nói của đối phương, còn có sắc mặt, đều không phù hợp với tu vi của nàng.

Những gì nàng nói, giống như là đã biết trước đáp án, đang chờ ngươi từng bước hỏi tới.

Nhưng lại cảm thấy không thể nào, vì đối phương còn quá trẻ lại không có tu vi.

Hơn nữa công pháp của ma tu rất dễ bị bác bỏ, bình thường người ta chỉ nghe cho có lệ hoặc ôm tâm tính là có dịp sẽ thử.

Công pháp của ma tu cũng không phải là loại công pháp tốt với bọn họ, bởi vì chỉ cần sơ suất một chút thôi cũng sẽ nguy hiểm tới tính mạng.

Nhưng mà xuất phát từ một loại trực giác mơ hồ, Du Nhã cảm thấy đó lại là cơ hội ngàn năm một thuở, nếu như bỏ lỡ thì có lẽ là không thể nắm bắt được nữa.

Nàng há miệng thở dốc, cuối cùng níu lấy tay của chồng mình lúc này đang định từ chối khéo, mở miệng nói trước:

"Tiểu, tiểu tiên tử cảm thấy công pháp ma tu nào mới là thích hợp nhất?"

Dịch Sơn hơi sửng sốt một chút, nhìn về phía đạo lữ của mình với ánh mắt ngạc nhiên.

Làm vậy không phải là quá liều lĩnh hay sao?

Hơn nữa, đối phương trẻ tuổi như vậy, làm sao có thể biết được cách giải quyết vấn đề này?

Nhưng điều khiến hắn khó hiểu hơn chính là, đạo lữ của hắn dùng lực rất mạnh để níu lấy tay hắn.

Giống như thật để ý đến câu trả lời sau đó.

Hắn thì không tin tưởng.

Mộ Tuyết cười nhẹ và nói:

"Có thể thử Ma Ngôn Lục Chân Quyết xem sao."

Mộ Tuyết không có nói hết, chỉ là đưa ra một gợi ý.

Lục Thủy nghe được tên của công pháp, cảm thấy hình như mình vừa mới nhìn thấy, nhưng hắn cũng không có ý kiến gì đối với sự giúp đỡ của Mộ Tuyết.

Có lẽ là vì đối phương đang mang thai.

Cho nên Mộ Tuyết mới muốn giúp đỡ một chút.

Bởi vì đây là điều mà nàng khao khát có được.

Nghe được câu trả lời chắc chắn của Mộ Tuyết , Du Nhã nhẹ nhàng thở ra, sau đó cảm kích nói:

"Sau đó ta sẽ thử, đúng rồi, nếu như có thể làm được, thì ta làm cách nào để tìm được hai vị mà cảm tạ đây?

"Dù gì cũng là một gợi ý mới, khi có thời gian, thật sự là nên tìm đến nhà để tạ ơn." Dịch Sơn cũng mở miệng nói.

Mặc dù không hiểu vợ mình đang nghĩ gì, nhưng đây thật sự là một hướng giải quyết khác.

Mộ Tuyết không có trả lời câu hỏi này, mà là nhìn về phía Lục Thủy.

Dịch Sơn và Du Nhã cũng nhìn về phía Lục Thủy.

"Không cần, cha của ta cũng rất bận rộn." Lục Thủy bình tĩnh nói.

Cha hắn thật sự rất bận.

Mẹ hắn lại không để ý tới.

"Vậy thì chúng ta đã làm phiền rồi, cha của ngươi chắc là có không ít việc phải làm cho Lục gia." Dịch Sơn hơi ngượng ngùng một chút, nhưng không nói thêm gì nữa.

Mỗi người đều có ý nghĩ của mình, điều này rất bình thường.

Lúc này, Dịch Sơn muốn đứng dậy tiếp tục tìm công pháp và tài liệu.

Mà hắn cũng không muốn lấy linh thạch của đối phương nữa, dù gì cũng đưa ra gợi ý mới.

Hắn cũng không phải là người cổ hủ, hẹp hòi như vậy.

Nhưng hắn vừa mới đứng lên, đã nghe được tiếng bước chân nơi cầu thang lầu ba, hình như có người đang đi lên.

Tầng lầu vốn an tĩnh, đột nhiên nghe được tiếng vang, khó tránh khỏi sẽ tò mò muốn biết người tới là ai.

-----

Dịch: MB

Bình Luận (0)
Comment