Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 693 - Chương 693: Ai Mới Là Tác Giả 2

Chương 693: Ai Mới Là Tác Giả 2 Chương 693: Ai Mới Là Tác Giả 2

Khô Thụ lão nhân đang đi trên cầu thang của Tàng Kinh Các, hắn vừa mới trở về thì nghe nói thiếu gia bị phạt đi tới Tàng Kinh Các.

Hắn cũng nhanh chóng biết được nội dung của hình phạt.

Thay vì dưỡng thương, hắn quyết định đi tới Tàng Kinh Các trước.

Để đảm nhận công việc này.

Hắn sợ rằng những người khác trong Tàng Kinh Các sẽ xem thường thiếu gia.

Chuyện này cũng không tốt đẹp gì.

Tàng Kinh các đang do hắn quản lý, để hắn làm là hợp lý nhất.

Hơn nữa, hắn cũng có vài vấn đề muốn hỏi thiếu gia, ví dụ như những chuyện trong Bỉ Chi Hải Ngạn.

Mặc dù không cách nào nói ra.

Nhưng mà vẫn tò mò muốn biết.

Chỉ trong chốc lát, hắn đã đi tới lầu ba của Tàng Kinh Các.

Trước tiên nhìn thấy là hai khuôn mặt xa lạ, không, phải nói là chỉ từng gặp mặt có một lần.

Sau đó nhìn thấy tự nhiên là thiếu gia Lục gia và thiếu phu nhân.

Hai người kia không biết thân phận của thiếu gia? Đây là ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Thụ lão.

Thụ lão đi lên, một vị cường giả thất giai Nhập Đạo thật sự.

Người đứng dậy trước tiên là Dịch Sơn và đạo lữ của hắn, Du Nhã.

Bọn họ không dám tỏ ra vô lễ đối với những bậc tiền bối như thế này, nhất là đối phương đang đi tới đây.

"Xin chào tiền bối." Dịch Sơn và Du Nhã cúi đầu cung kính nói.

Bọn hắn nói xong, lại không nghe được giọng nói nào tiếp theo.

Theo lý thì có lẽ hai người trẻ tuổi kia cũng phải chào hỏi mới đúng.

Sau đó hắn cúi đầu nhìn sang và sững sờ khi thấy hai người kia vẫn còn ngồi ở trên ghế, làm như không liên quan đến mình.

Điều này làm cho Dịch Sơn và Du Nhã có chút lo lắng.

Dịch Sơn nhẹ giọng nhắc nhở:

"Đông Phương tiểu huynh đệ."

Từ nãy giờ Lục Thủy vẫn đang nhìn xem làm cách nào để ăn trái cây, nghe được Dịch Sơn gọi nên hắn nhìn qua.

Sắc mặt của Dịch Sơn lúc này khá là phong phú, liên tục ra hiệu ngầm cho Lục Thủy.

Để hắn đứng lên hành lễ.

Nhưng mà Lục Thủy vẫn không hề nhúc nhích.

Du Nhã cũng đang nhắc nhở Mộ Tuyết, nhưng mà Mộ Tuyết chỉ mỉm cười đáp lại.

Đến đây thì hai người bọn họ cũng đành chịu, hai người trẻ tuổi này thật là không biết cách đối nhân xử thế gì cả!?

Ngẫm lại cũng đúng thôi, ngay từ đầu bọn họ cũng không có vẻ gì là lễ phép.

Con nít không hiểu chuyện, chắc là Thụ lão cũng sẽ không để ý đâu.

Dịch Sơn cảm thấy hắn vẫn nên mở miệng nói vài lời, dù gì Thụ lão cũng đã đến đây.

Nhưng Dịch Sơn vừa muốn mở miệng đã thấy, Thụ lão vừa tới thì lập tức cúi đầu, cung kính chào Lục Thủy.

Lúc này Dịch Sơn và Du Nhã đều sững sờ ngay tại chỗ.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Không cần chờ lâu, bọn họ nghe được Thụ lão cất tiếng nói.

"Thiếu gia, thiếu phu nhân."

Thiếu, thiếu gia?

Dịch Sơn và Du Nhã liếc mắt nhìn nhau, sau đó lại nhìn về phía Lục Thủy và Mộ Tuyết một lần nữa.

Và rồi bọn họ đã hiểu ra, vì sao hai người kia có thể tự do lên lầu ba.

Cũng hiểu vì sao Lục Thủy lại nói là nhờ vào bậc cha chú mà được lên trên này.

Bởi vì cha hắn là tộc trưởng, Tàng Kinh Các là nhà hắn.

Đừng nói lầu ba, lầu năm hắn đều có thể lên.

Dịch Sơn toát hết mồ hôi trán, vừa rồi hắn còn muốn đến thăm viếng cha mẹ của đối phương.

Đó không phải là đòi gặp mặt tộc trưởng và tộc trưởng phu nhân sao?

Hay là ba vị trưởng lão?

Vậy thì chẳng khác nào tìm đường chết?

Tuy là tộc trưởng của Lục gia tu vi chỉ có lục giai, nhưng thực lực lại rất là khủng bố, hắn may mắn được chứng kiến một lần.

Đó căn bản không thể xem là lục giai được, thất giai đều phải lùi lại ba phần.

Thật ra thì bọn hắn cũng đã được nghe kể về thiếu gia của Lục gia và thiếu phu nhân, nhưng chỉ nghe tên chứ chưa biết mặt.

Và chắc chắn không phải là Đông Phương Thập Lý và Tuyết Tễ gì đó.

Nếu không phải vậy, bọn họ làm sao dám gạ gẫm đối phương mua này nọ.

Một người nhị giai, một người bình thường, lẽ ra hắn phải nghĩ tới sớm hơn.

"Đưa cho ta hai viên linh thạch ngũ phẩm, ta sẽ kêu Chân Võ trả lại cho ngươi sau." Lục Thủy nói với Khô Thụ Lão Nhân.

Khô Thụ Lão Nhân không dám chần chờ, lập tức lấy ra hai viên linh thạch ngũ phẩm.

Còn chuyện có trả lại hay không thì hắn mặc kệ, bởi vì người trả cũng không phải là Lục Thủy.

Thiếu gia của bọn họ cơ bản là không có mang theo linh thạch trên người.

Lục Thủy nhận lấy linh thạch, đưa tới trước mặt Dịch Sơn nói:

"Tiền trái cây, nếu có nữa thì hãy tiếp tục bán cho ta, người thật sự có thể ra giá cao hơn một chút, vì nó đáng giá."

Dịch Sơn rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần.

Hắn đẩy linh thạch trở về, có chút thấp thỏm nói:

"Thiếu gia nói đùa, thật ra là dự định biếu cho thiếu gia và thiếu phu nhân.

Trước đó không biết thân phận của thiếu gia và thiếu phu nhân, đã vô tình xúc phạm tới."

Lục Thủy nhìn Dịch Sơn một chút, cuối cùng cầm lại linh thạch, nói:

"Tên Lục Thủy, không có tiện lợi bằng Đông Phương Thập Lý."

Dịch Sơn: "..."

Du Nhã: "..."

Tuy nhiên, bọn hắn vẫn còn có chút kinh ngạc, bởi vì biểu hiện của thiếu gia cũng không có tệ hại như lời đồn đãi.

"Thiếu gia, theo lệnh của Tam trưởng lão, ta tới đây ghi lại tên sách mà thiếu gia đọc." Khô Thụ Lão Nhân nói.

Còn việc Lục Thủy nói rằng dùng tên giả thuận tiện, thì hắn càng hiểu rõ hơn.

Cái tên giả kia đã làm chấn động tu chân giới, rất nhiều người muốn biết Lưu Hỏa rốt cuộc là ai.

Nhưng mà không ai biết được.

Mà hắn là người biết chuyện, lại không thể mở miệng nói ra.

Đây cũng là một nỗi khổ.

"Quyển này." Lục Thủy cầm sách đưa cho Khô Thụ Lão Nhân.

Khô Thụ Lão Nhân liếc mắt nhìn, hơi nhướng mày:

"Đây là nói về cờ vây?"

"Nếu không, thì phải như thế nào?" Lục Thủy hỏi.

Khô Thụ Lão Nhân có chút khó xử:

"Thiếu gia, hay là đổi một quyển khác?"

Lục Thủy nhìn thoáng qua Khô Thụ Lão Nhân, sau đó không tiếp tục để ý.

Khô Thụ Lão Nhân: "....."

Ôi! Có vẻ như Tam trưởng lão lại phải thở dài vì tức giận.

Khô Thụ Lão Nhân không nói thêm gì nữa, lặng lẽ rời đi.

Dịch Sơn và Du Nhã cũng chào tạm biệt, bọn họ muốn đi tìm sách thêm một lúc.

Thiếu gia và thiếu phu nhân ở đây, bọn họ không nên quấy rầy.

Vừa rồi thật là làm ẩu mà.

Chờ cho mọi người đi hết, Mộ Tuyết mới đưa tay đổi lấy trái cây trong tay của Lục Thủy và nói:

"Cái này cho Lục thiếu gia."

Lục Thủy không nói gì hết, bỏ vào trong miệng nhai.

Ừ, đúng là ăn rất ngon.

Đáng tiếc là chỉ có hai trái.

Mộ Tuyết cũng ăn trái cây, sau đó giở quyển sách ở trên bàn ra, bắt đầu đọc.

Lục Thủy ngồi bên cạnh Mộ Tuyết, cũng đang nhìn vào sách.

Hắn thật sự tò mò, không biết "Kiếm Nhất Vi Kỳ Truyện" rốt cuộc là viết về cái gì.

Dạy người ta làm thế nào để hồi cờ sao?

Lục Thủy nghĩ xong thì lật ra trang thứ nhất của quyển sách:

Kỳ Đạo là là thứ mà ta muốn theo đuổi cả đời, Kiếm Đạo chỉ là thứ ta thuận tay tạo ra.

Hôm nay ta muốn bỏ kiếm theo cờ.

Làm một bậc thầy chơi cờ mà ai ai cũng biết tới, sau đó sẽ dùng vạn vật đánh cờ với thiên địa.

-----

Dịch: MB

Bình Luận (0)
Comment