Trà Trà vẫn lắc đầu.
Lục Thủy nhìn thấy Đông Phương Trà Trà đắc ý, không có mở miệng.
Có trời mới biết vì sao.
"Bởi vì bị mũi tên do cha của Trà Trà tỷ tỷ bắn trúng." Nhã Lâm nãy giờ vẫn luôn im lặng lại đột nhiên lên tiếng.
Nghe được câu này trong nháy mắt.
Những người khác đều ngẩn ra.
"..."
Đông Phương Trà Trà nhìn chằm chằm Nhã Lâm, Nhã Lâm cũng nhìn xem Đông Phương Trà Trà.
Bốn mắt nhìn nhau.
Không đúng, là ba mắt nhìn nhau.
Trà Trà cảm thấy nàng vẫn nên dựa vào tu vi để hướng tới con đường vô địch đi, dù sao mẹ của bọn họ cũng nói trí thông minh của nàng không quá nổi bật.
. . .
Không lâu sau đó, Lục Thủy một mình đi đến Tàng Kinh Các.
Có Đông Phương Tra Tra ở đó, các nàng sẽ không cảm thấy bị áp lực gì.
Bởi vì Đông Phương Tra Tra cũng là khách.
Trên đường đi, Lục Thủy dự định đi lên tầng bốn của Tàng Kinh Các.
Như vậy thì có thể an tĩnh xem Thiên Địa Trận Văn.
Vì hiện tại Mộ Tuyết và Đông Phương Tra Tra đều không thể tùy tiện đi lên tầng bốn.
Sở dĩ không có ý định đi tầng năm, là vì không ai có thể lên lầu năm tìm hắn, mà hắn cần Khô Thụ Lão Nhân đến ghi lại tên sách sẽ đọc.
Nên chọn tầng bốn là tốt nhất.
Nhưng giữa đường thì điện thoại của Lục Thủy đột nhiên vang lên.
Hắn có chút hiếu kỳ, ai lại rảnh rỗi gọi điện thoại tìm hắn?
"Mộ Tuyết muốn tìm ta?" Lục Thủy cầm ra kiểm tra một hồi, phát hiện không phải Mộ Tuyết:
"Cha vợ?"
Đúng vậy, cha vợ gọi điện thoại tới.
Hắn đại khái có thể đoán được là chuyện gì.
Sau đó ấn nút nhận cuộc gọi:
"Tiền bối, có việc gì?"
"Hai đứa con gái của ta đã đến chưa?" Im lặng một hồi, đối diện vang lên tiếng nói của Mộ Trạch.
"Mộ Tuyết đến đón họ, không hỏi thăm Mộ Tuyết sao?" Lục Thủy hỏi.
Mặc dù cảm thấy cha vợ sẽ không hỏi, nhưng mà hắn vẫn thuận miệng nói.
"Có mặt Lục thiếu gia, ta còn cần hỏi sao?" giọng nói của Mộ Trạch có chút trầm thấp.
Nghe được câu này, Lục Thủy đột nhiên cười ra tiếng.
Câu nói này, hắn thích nghe.
"Hai cô con gái của ngươi có Mộ Tuyết trông nom rồi, không có vấn đề gì, Lục gia cũng chỉ có một thiếu gia là ta, không ai dám khi dễ đến các nàng.
Nói chuyện chính đi." Lục Thủy nói thẳng.
Điều tốt nhất của Lục gia đó là ít người.
Những người khác sao dám tùy ý khinh thường khách của Lục gia?
Vả lại, hai người kia dù gì cũng là em gái ruột của Mộ Tuyết.
Mộ Tuyết sẽ không để các nàng bị khi dễ.
Còn Đông Phương Tra Tra, được rồi, không có gì đáng nói.
"Cách đây hai ngày, Khởi Nguyên Thạch lại bắt đầu lóe sáng, tần suất nhanh hơn nhiều so với lần trước đó, có lẽ là đang chờ để trò chuyện." Mộ Trạch không tiếp tục vòng vo, trực tiếp nói đến Khởi Nguyên Thạch.
Lục Thủy cũng không thấy bất ngờ:
"Bây giờ vẫn đang nhấp nháy sao?"
"Ừm, tần suất có vẻ như nhanh hơn một chút, tần suất như vậy rất có thể sẽ lấp lóe trong hai ngày, hiện giờ là mười lăm." Mộ Trạch nói.
Sớm hai ngày, thuận tiện chậm lại hai ngày.
Tư duy logic rất đơn giản.
"Hai ngày này ta không chắc sẽ ra ngoài được, vì vậy hãy chờ ta ra ngoài rồi nói sau." Lục Thủy trả lời chắc chắn nói.
Có thể nói chuyện trực tiếp với Khởi Nguyên Thạch, chỉ có hắn và Mộ Tuyết.
Mộ Tuyết chắc là không để ý tới, cho nên hắn đành phải tự giải quyết.
Mà những người khác cũng không thể thay thế được, chuyện này không phải chỉ cách là có thể làm được.
Không phải vậy thì Mộ Trạch đã tự mình làm lâu rồi.
Hắn vẫn luôn lo nghĩ, phía đối diện của Khởi Nguyên Thạch là cái gì.
Hắn không mong đó là thứ tốt đẹp, chỉ cần không phải là thứ mà hắn đang lo sợ thì tốt rồi.
Mặc dù Lục Thủy đã chắc chắn là không phải, nhưng không xác định được thì trong lòng vẫn không thể nào an tâm.
Những thứ không thể nắm rõ đều khiến cho người ta cảm thấy bất lực.
"Chờ Lục thiếu gia ra ngoài rồi, cho ta biết một tiếng, đến lúc đó bí mật tới một chuyến." Mộ Trạch nói.
Lục Thủy đến, đương nhiên là phải thực hiện trong bí mật.
"Được." Lục Thủy nhận lời xong thì kết thúc cuộc trò chuyện.
Sau khi cất điện thoại, hắn ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời nhủ thầm:
"Sự biến đổi của thế giới, làm cho đối phương sinh động hơn nhiều, cũng không biết đối diện của Khởi Nguyên Thạch được liên kết với nơi nào"
"Được rồi, đến lúc đó sẽ biết."
Lục Thủy lắc đầu, không nên tiếp tục suy nghĩ về những chuyện này, vẫn là đến Tàng Kinh Các đọc sách đi.
—— ——
Thế giới của người bình thường.
Thành Nam.
Nhà cao tầng san sát, xe cộ tấp nập.
Có người đang quét dọn đường đi, có người hút thuốc thở dài, có người đang từ từ đi tới.
Ở phần đường dành cho người đi bộ, một đôi nam nữ đang sánh vai nhau đi về phía trước.
Nữ mặc quần dài với một chiếc áo khoác màu xanh - trắng.
Trang phục phổ thông, nhưng là vóc dáng lại vô cùng xinh đẹp, khuôn mặt không một chút tì vết, mặc kệ khí chất hay là dáng người đều không thể chê vào đâu được.
Mà người thanh niên bên cạnh, nếu chỉ xét về ngoại hình cũng đã tốt hơn so với thiếu nữ kia rất nhiều.
Nếu như mặc trang phục của nữ vào, thì thiếu nữ kế bên không thể nào so sánh với hắn được.
"Tại sao ngươi lại đến đây vậy?" Sơ Vũ nhìn Kiếm Lạc ở bên cạnh, thắc mắc hỏi.
Hắn sắp khai giảng, lại có một người khách như thế này tới nhà.
Làm cho hắn hơi đau đầu.
"Đi học." Kiếm Lạc bình tĩnh nói.
Nàng thấy hơi khó chịu, người xung quanh luôn thích nhìn về phía nàng.
"Ngươi quá đẹp, người khác nhìn nhiều chút là chuyện bình thường, hơn nữa. . ." Sơ Vũ có thể cảm giác được Kiếm Lạc đang khó chịu, ánh mắt của hắn liếc qua ngực của Kiếm Lạc, rồi thở dài nói:
"Cái này cũng không giống với trước nữa"
Khuôn mặt của Kiếm Lạc đỏ bừng lên khi bắt gặp ánh mắt soi mói của Sơ Vũ.
Nàng xoay qua một bên, hừ lạnh một tiếng:
"Có bệnh."
Sơ Vũ cũng không thèm để ý, mỗi lần đều khác nhau, người bình thường đều sẽ ngạc nhiên.
"Nếu như không thích bị nhìn, hãy làm một cái huyễn thuật trên người mình, trở nên bình thường một chút là được, ngoài hình của người trong tu chân giới đều quá đẹp." Sơ Vũ nhắc nhở.
"Ngươi cũng dùng huyễn thuật sao?" Kiếm Lạc tò mò nhìn Sơ Vũ.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng mà dáng dấp của Sơ Vũ thật sự đẹp hơn cả nữ.
"Đương nhiên." Sơ Vũ thở dài một tiếng nói:
"Không làm vậy thì khi đi học, nam hay nữ đều yêu thích và viết thư tình cho ta. Mấy năm trước là như vậy.
Mấy năm gần đây người người đều trực tiếp, không còn dùng ẩn ý nữa.
Muốn tránh khỏi những rắc rối không cần thiết như vậy, đương nhiên là làm chút thủ thuật để che mắt bọn họ.
Có lẽ ngươi không thể hiểu được nỗi khổ của ta đâu."
Kiếm Lạc: "..."
Nàng cũng không muốn tìm hiểu.
Lúc này nàng đã làm huyễn thuật xong.
Đúng là không có ai nhìn vào nàng nữa.
Cuối cùng có thể thở
----------
Dịch: MB