"Ngươi còn chưa nói, vì sao lại chạy tới đi học, hơn nữa còn ở chỗ của ta." Sơ Vũ hỏi.
Đây là chuyện phiền não nhất.
"Trong nhà muốn ta ra ngoài rèn luyện, nói ta có đủ kỳ ngộ, thiếu kinh nghiệm.
Ta cũng không muốn ở chỗ của ngươi, nhưng mà bọn họ nói phải có người quen chăm sóc thì bọn họ mới an tâm." Kiếm Lạc nhìn xem Sơ Vũ một cái nói:
"Ta cảm thấy, để cho ta ở chung với một người tu chân mà suốt ngày chỉ lo viết sách, thì càng đáng lo hơn."
Sơ Vũ căn bản không thèm để ý những gì Kiếm Lạc nói, nhưng nhắc đến chuyện viết sách, hắn cảm thấy cần phải nhắc nhở Kiếm Lạc vài điều:
"Gần đây ta muốn viết một quyển sách mới, ở chung với ta cũng được, nhưng đừng quấy rầy ta viết lách.
Nếu không, ta sẽ trói và bịt miệng của ngươi lại, nhốt ngươi ở trong phòng của ngươi."
Kiếm Lạc lạnh nhạt nhìn Sơ Vũ:
"Ngươi có thể tìm được đạo lữ thật sao?"
"Đạo lữ có thể giúp ta viết tiểu thuyết sao?" Sơ Vũ hỏi ngược lại.
"Có bệnh." Sau đó Kiếm Lạc tò mò hỏi:
"Sách mới của ngươi tên gì?"
Đến lúc đó nàng sẽ để lại vài câu chửi rủa ở bên dưới.
"Tên sách là « Đối tượng hẹn hò là Thánh Nữ », giới thiệu vắn tắt là, ờ, đã đến trường rồi, không nói nữa." Lúc này Sơ Vũ phát hiện là đã đến cổng trường rồi.
"Sao trong trường không có ai vậy?" Kiếm Lạc nhìn thấy cổng trường đại học vắng vẻ, có chút hiếu kỳ nói.
"Không lý nào." Sơ Vũ cũng cảm thấy hơi kì lạ, cổng trường đại học không thể nào vắng vẻ như vậy.
Bây giờ vẫn còn rất sớm.
"Thật đúng là kì lạ." Sơ Vũ nhìn xung quanh một vòng, không thấy ai cả.
"Hay là đang giờ học?" Lần đầu tiên Kiếm Lạc đến trường học, nên không quá ngạc nhiên.
Cũng cảm thấy trường học này không có ai.
Sơ Vũ không nghĩ nhiều nữa, sau đó đi vào bên trong.
Khi đi ngang qua phòng bảo vệ, nhìn thấy một người bảo vệ trung niên đang ăn mì ăn liền.
Mùi vị rất nồng.
Mì ăn liền có mùi vị rất thơm ngon, ăn vào thì muốn ói.
Khi xưa hắn nghèo đói, mỗi ngày đều ăn mì ăn liền, thật là không muốn nhớ lại.
Khi hắn vào đại học năm nhất, có biệt thự và một ít học phí.
Nhưng sau đó thì các sư tỷ không thèm để ý tới hắn.
Tiếp theo, khi học phí không có thì biệt thự đổi thành phòng nhỏ, rồi từ phòng nhỏ thành phòng cho thuê.
Cuối cùng sa sút đến nỗi ăn mì ăn liền sống qua ngày.
Nhưng vẫn kiên trì đăng chương mới mỗi ngày.
Chỉ có thỉnh thoảng ra ngoài tìm tài liệu hay là vào phụ bản mới tạm ngừng đổi mới.
Nhưng mà trong một lần lấy tư liệu, gặp được bắp đùi Đông Phương thì hoàn toàn thay đổi.
Nữ Thần May Mắn mỉm cười với hắn.
Trong chốc lát Sơ Vũ đã tỉnh táo lại.
"Ừm, tự nhiên lại nhớ đến những chuyện này làm gì? Hay là do tô mì ăn liền." Sơ Vũ lắc đầu.
Vì gặp được ông chú bảo vệ, nên hắn muốn hỏi xem có chuyện gì vậy, hắn đi tới và lịch sự nói:
"Chú, có thể hỏi chút chuyện được không?
Vì sao trường học vắng vẻ quá vậy? Lúc này mới vừa khai giảng mà?"
Học kỳ mới sẽ có nhiều sinh viên mới tới báo danh, đây là thời gian náo nhiệt nhất trong năm.
Nhưng bây giờ thật sự là quá vắng vẻ.
Ông chú đang ăn mì, nhíu mày nhìn Sơ Vũ một chút, sau đó lấy ra một lá thư mời đưa tới:
"Bởi vì cái này."
"Thư mời khai giảng?" Sơ Vũ nhìn xem thư mời, cảm thấy hơi khó hiểu.
"Cầm là có thể tham gia, sau khi đi vào mở ra là được." Ông chú bảo vệ cũng không ngẩng đầu lên nói.
Sơ Vũ nhận lấy thư mời, xem đi xem lại.
Đây là một lá thư được xếp rất đơn giản, màu đỏ, mặt ngoài có một bóng người, trong tay nắm nhật nguyệt.
Rất khí thế.
Kiếm Lạc cũng xích lại gần nhìn thoáng qua, và cũng không hiểu đó là gì.
"Chỉ có một lá thư mời sao?" Kiếm Lạc nhìn ông chú bảo vệ, thắc mắc nói.
Lần này người bảo vệ kia cũng không ngẩng đầu, giọng nói của hắn có chút nóng nảy:
"Tình nhân, một lá là đủ rồi."
Tình, tình nhân?
Kiếm Lạc đã định giải thích rõ ràng.
Nhưng mà ông chú bảo vệ lại trực tiếp phất tay:
"Tranh thủ thời gian đi vào, đừng đứng đây cản trở ta, ta còn phải phát thư mời."
"Được rồi, cảm ơn chú." Sơ Vũ nói rồi kéo theo Kiếm Lạc đi vào bên trong.
Lúc này Kiếm Lạc đang đỏ mặt, không nói nên lời.
Sau khi đi vào, nàng lạnh lùng nhìn Sơ Vũ:
"Vì sao lúc nãy ngươi không chịu giải thích?"
"Sao phải giải thích với một người được tạo ra từ ảo thuật?" Sơ Vũ thuận miệng trả lời.
Hắn bắt đầu xem xét thư mời.
Mà nghe Sơ Vũ nói như thế, Kiếm Lạc nghĩ lại, cảm thấy hình như là đúng.
Tuy nhiên, trong lòng vẫn khó chịu.
Người ở xung quanh ngày càng nhiều, đi lại chuyện trò ầm ỹ.
Kiếm Lạc cảm nhận được sự ồn ào xung quanh, đột nhiên sửng sốt một chút, lập tức nhìn quanh một vòng.
Nàng phát hiện xung quanh có nhiều người qua lại, có nam có nữ, còn có kết nhóm đi chung.
"Giữa trưa ăn cái gì? Gọi thức ăn ngoài?"
"Ngươi thấy Lâm Thanh Thanh ở lớp kế bên đẹp không?"
"Phải học quân sự, mệt mỏi quá."
"Nghe nói có người đã bị ngất xỉu trong lúc học quân sự."
Kiếm Lạc tò mò quan sát người xung quanh, sau đó nàng nhìn về phía cổng chính, vẫn là người đến người đi.
Nhưng mà, rõ ràng vừa rồi không có ai, vì sao lại lập tức có người?
"Sơ Vũ, ta cảm giác có chút không thích hợp." Kiếm Lạc nhìn xung quanh rồi chạm vào Sơ Vũ nói.
"Không cần cảm giác, đúng là không thích hợp, ngươi xem cái này sẽ rõ." Giọng nói của Sơ Vũ truyền tới.
Lúc này, Kiếm Lạc nhìn về phía Sơ Vũ, thấy Sơ Vũ đưa qua một tờ giấy.
Nhận lấy tờ giấy, Kiếm Lạc nhìn thấy phía trên viết một ít chữ, là dùng bút bi hiện đại để viết chữ.
Nội dung như sau:
Ta muốn nhờ các ngươi chuyển giúp một lá thư.
Ta không biết hắn là ai, ta cũng không biết hắn trông như thế nào.
Nhưng mà ta biết hắn là vô tình tìm ra ta, cũng có suy nghĩ và ý định tìm hiểu về ta.
Ta cảm thấy sợ.
Vì vậy ta quyết định chủ động liên hệ hắn.
Còn hắn là ai? Hắn là một sự tồn tại khó lường.
Một sự tồn tại vượt khỏi vạn vật sinh linh, thậm chí siêu nhiên hơn cả thế giới.
Ta khẳng định là các ngươi biết hắn.
Sẽ có thù lao, các ngươi có thể tự mình yêu cầu hoặc là chờ ta đưa.
Xin đừng để lộ tung tích của ta.
. . . . .
Nội dung chỉ có vậy.
Kiếm Lạc hơi khó hiểu
"Người hắn nói là ai?
Không thể đánh giá, vượt qua vạn vật sinh linh, siêu nhiên hơn thế giới.
Làm thế nào chúng ta có thể quen biết với loại tồn tại ở cấp bậc đó?"
Sơ Vũ cầm lại trang giấy, đi vào bên trong, thuận tiện nói:
"Có."
Kiếm Lạc đi theo, lập tức nói:
"Ai vậy?"
"Thiếu tông chủ Ẩn Thiên tông, Lưu Hỏa." Sơ Vũ quay đầu nhìn Kiếm Lạc một chút, không nhanh không chậm mở miệng.
Kí ức của hắn vừa bị xé mở làm cho hắn xác định được đáp án này.