Lục Thủy vừa mới đi đến Tàng Kinh Các, phát hiện điện thoại lại đổ chuông.
Điều này khiến hắn có chút bất đắc dĩ, vì sao hôm nay những người này lại nhiệt tình tìm hắn vậy.
Một ngày có thể sánh bằng một tháng.
"Sơ Vũ? Hắn không tập trung viết tiểu thuyết của hắn, tìm ta làm gì?" Lục Thủy trong lòng toát ra thắc mắc như vậy.
Sau đó Lục Thủy nhận cuộc gọi.
Vừa kết nối được thì giọng nói đầy kích động của Sơ Vũ cũng truyền tới:
"Đông Phương đạo hữu, chúng ta nhận được một bức thư, là muốn chúng ta chuyển giao lại cho ngươi."
Lục Thủy hơi kinh ngạc khi nghe thấy:
"Chuyển giao cho ta? Đối phương viết tên là gì?"
Đông Phương Hạo Nguyệt? Nếu như là cái tên này, có thể là nhầm lẫn.
"Một sự tồn tại không thể đo lường, vượt ra ngoài sinh linh vạn vật, thậm chí siêu việt toàn bộ thế giới.
Vậy đó." Sơ Vũ lập tức nói.
Lục Thủy nghe những lời này, mặt mo đỏ ửng lên.
Sao người nọ lại dùng khái niệm như vậy để liên tưởng đến hắn?
"Đối phương là ai?" Lục Thủy không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục hỏi.
"Không biết, có lẽ qua nội dung bức thư đạo hữu sẽ biết." Sơ Vũ nói.
"Nội dung đâu?"
"Không có mở ra."
"Mở ra nhìn xem."
Sơ Vũ do dự một lúc, lập tức nói:
"Chờ ta một chút."
Lục Thủy im lặng chờ đợi, hắn thật tò mò, là người nào chuẩn bị cho hắn một lá thư như vậy.
Tuy nhiên, bình thường thì rất có thể là Sơ Vũ và mọi người đã bị trêu đùa.
"Ờ, Đông Phương đạo hữu, hay là ta chụp lại cho ngươi xem đi, ta xem không hiểu." Sơ Vũ có chút ngượng ngùng nói.
Lục Thủy đồng ý và cúp điện thoại, chờ tin nhắn.
Một lúc sau, Lục Thủy nhận được ảnh chụp từ Sơ Vũ, hắn mở bức ảnh ra xem trước.
Thứ đầu tiên nhìn thấy là một tờ giấy bình thường, mà ở trong giấy có một bóng người, người nọ ngồi trên núi cao, cả vũ trụ và sao trời đều ở trong bàn tay hắn.
"Thiên Cơ." Lục Thủy nhìn thấy hình trong nháy mắt, đã biết đối phương là ai.
"Bởi vì ta biết về sự tồn tại của hắn từ Cửu, nên hắn cảnh giác, thật sự là một người lợi hại.
Nếu so sánh với Thiên Cơ Lâu Vũ sau này, không biết giữa hai người có bao nhiêu chênh lệch." Lục Thủy trong lòng tưởng tượng.
Nhưng ở thời đại kia, có thể nằm trong danh sách thí thần, đều là người có cấp bậc tương tự như Kiếm Nhất.
Nếu Thiên Cơ là một trong những cái tên có trong danh sách, thì chắc chắn là giỏi hơn Thiên Cơ Lâu Vũ nhiều.
Nhưng ở kiếp trước hắn không có gặp được Thiên Cơ, cho nên không thể xác định.
Lục Thủy không suy nghĩ nhiều nữa, bắt đầu xem xét nội dung, và chỉ trong tích tắc hắn đã hiểu được nội dung tin tức ẩn sau bức ảnh này.
"Một lúc sau, sẽ có người mang tin tức mà các hạ muốn tìm hiểu đến nơi gần đó."
Lục Thủy nhìn xem điện thoại, có chút ngạc nhiên.
"Tin tức liên quan mà ta muốn?"
"Sao không trực tiếp nói cho ta biết đáp án? Vẫn có chỗ đề phòng?"
Lục Thủy đã định có thời gian rảnh sẽ tìm đối phương, làm một cuộc giao lưu bình đẳng.
Từ đó biết được nhiều chuyện về thời kỳ Viễn Cổ hơn.
Đương nhiên, điều kiện đầu tiên là có đủ thực lực.
Nếu như thực lực không đủ, sẽ rất khó xử lý, nên hắn định là sau này có thời gian rảnh rỗi rồi tính.
Không ngờ đối phương trực tiếp đưa tin tức tới.
Nhưng vẫn không thể liên lạc được.
"Cũng được, thà có tin tức còn hơn là không có, nhưng mà hắn gửi đến bằng cách nào?"
Lục Thủy có chút rối rắm.
Tuy nhiên, hắn vẫn giải thích đơn giản cho Sơ Vũ biết về lá thư.
Bởi vì tin tức là do đối phương chuyển đến, chắc chắn cũng muốn biết người gửi tin là ai.
Cũng có thể tránh gây xung đột.
. . .
"Tiên Sơn, Thiên Cơ? Đây là tên người?" Kiếm Lạc có chút tò mò nhìn xem điện thoại của Sơ Vũ .
Sơ Vũ lắc đầu, hắn cũng không hiểu gì cả:
"Không rõ lắm, chưa từng nghe nói về nhân vật này, nhưng không cần biết rõ ràng cũng có thể cảm giác được sự phi thường của đối phương."
"Ngươi nghĩ người kia còn ở phòng bảo vệ không?" Kiếm Lạc quay đầu nhìn về phía phòng bảo vệ, hỏi.
Nàng hơi tò mò.
Sơ Vũ đặt tay lên đầu Kiếm Lạc, sau đó xoay đầu của nàng lại:
"Lên lớp, lúc này, khuyên ngươi nên làm một người mù.
Biết mèo chết như thế nào không?"
Đầu bị xoay lại, Kiếm Lạc lạnh nhạt nhìn về phía Sơ Vũ:
"Một cái người tu chân chỉ viết tiểu thuyết, ỷ mình có chút thiên phú không chịu tu luyện, cuối cùng chết như thế nào cũng không biết."
Nói là nói như vậy, nhưng nàng cũng không có chú ý đến phòng an ninh nữa.
Sơ Vũ hoàn toàn không quan tâm tới Kiếm Lạc.
Người xinh đẹp cũng sẽ có một vài khuyết điểm.
Ví dụ như các sư tỷ xinh đẹp của hắn, tại sao lại thích xem người khác mặc trang phục của nữ?
Hắn không mặc trang phục của nữ thì không được trở về.
Hứ!
Ai muốn trở về.
Trừ khi không có cơm ăn.
—— ——
Trên một hòn đảo ở nơi nào đó trong Minh Hải.
Có thật nhiều cường giả tụ tập ở chỗ này, bọn họ ở trên đảo và liên tục chế tạo gì đó.
Hình như đang tạo ra một đồ vật có liên quan tới không gian.
Nhưng người bình thường cũng không thể biết được tình huống cụ thể.
Kể cả người trực tiếp thực hiện cũng không biết rõ công dụng, bọn họ chỉ là người chuẩn bị.
Ngọ Chí là một trong những Minh Thổ Bách Luyện, hắn nhìn xem cấu tạo trận pháp đã được hoàn thành, thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng hắn vừa mới thả lỏng, bỗng nhiên lại cảm giác được có lực lượng mạnh mẽ đang hướng về phía này.
Hắn không quá ngạc nhiên, chỉ nhìn về phía trước, có chút tò mò:
"Cuối cùng vẫn tới.
Không biết là người của vị điện chủ nào."
Sau đó hắn thấy được hai bóng người đang đi về phía bên này, cảm nhận được bọn họ trong nháy mắt, Minh Thổ Ngọ Chí hơi nghi hoặc một chút.
"Lục giai? Cao lắm là một thành viên trong Thiên Vũ, một cái khác là người Tịnh Thổ? Sự kết hợp gì thế này?
Chưa từng gặp qua người của điện nào giống như vậy."
Minh Thổ Thiên Vũ Danh Dữ Trọng một đường đi về phía trước, hắn thấy được phía trước có một vị Minh Thổ Bách Luyện.
Điều này khiến hắn cảm thấy rất kinh ngạc.
"Cấp bậc của người nọ là gì?" Danh Dữ Trọng hỏi Mộc Nhiễm.
"So với ta mạnh hơn, chưa kể là thương thế của ta còn không có khôi phục." Mộc Nhiễm trầm giọng nói.
Bọn họ tạm thời không nội chiến.
Bởi vì Danh Dữ Trọng quá vô sỉ, không đúng, là vì bản thân đang ở Minh Thổ, mà Danh Dữ Trọng tuy yếu thế hơn nhưng có thể giúp nàng rời đi nơi này.
Dù không trở về được, thì ít nhất phải đi tới tu chân giới hiện giờ.
"Giao cho ta." Danh Dữ Trọng lấy trường thương ra, trên người bắt đầu xuất hiện một luồng khí tức.
Thẳng tiến về phía trước, không chừa đường lui.