Mộc Nhiễm thật sự rất kinh ngạc, khí tức của Danh Dữ Trọng rất chân thực, đây chỉ là giả vờ? Mình có nên tin không?
Mà ngay khi Danh Dữ Trọng dự định mở miệng thì giọng nói từ đối diện truyền đến:
"Các hạ làm việc cho vị điện chủ nào?
Có biết nơi này là một trong những kế hoạch của điện chủ Sát Ngấn Điện không? Các ngươi đã sẵn sàng trở thành kẻ địch của điện chủ Sát Ngấn Điện hay chưa?"
Minh Thổ Bách Luyện Ngọ Chí nhìn xem hai người đối diện, mặc kệ như thế nào cũng phải tìm hiểu xem đối phương là ai.
Nếu không phải người của Thập Điện, tên tuổi của điện chủ Sát Ngấn Điện đã đủ sức đe dọa hầu hết các cường giả Minh Thổ.
Danh Dữ Trọng nhìn chằm chằm Ngọ Chí, bước tiến của hắn không hề ngừng lại, khí thế cũng không hề yếu đi chút nào:
"Ta không dám trở thành kẻ địch của điện chủ Sát Ngấn Điện, nhưng nếu không có Thập Điện, ta chính là truyền thuyết.
Tên tuổi bất bại của ta sẽ vang danh thiên hạ."
Minh Thổ Bách Luyện Ngọ Chí nhíu mày lại, dũng khí của đối phương từ đâu ra?
Mà điều làm cho hắn càng khó tin là, một kẻ lục giai lại dám trực diện tấn công hắn.
Không biết sống chết.
Giờ phút này Ngọ Chí trực tiếp ra tay, đánh ra một chưởng, hắn thật muốn nhìn xem đối phương có bao nhiêu cân lượng.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, lực lượng và lực lượng va chạm nhau trong nháy mắt đã phân ra mạnh yếu.
Danh Dữ Trọng hoàn toàn không chịu nổi một đòn này, điên cuồng lùi về phía sau.
"Cũng chỉ có vậy." Ngọ Chí lạnh lùng liếc mắt nhìn Danh Dữ Trọng.
Sau đòn đánh vừa rồi, Danh Dữ Trọng phải lùi về phía sau vô cùng xa, trong bóng râm dưới chân ngọn núi nhỏ, Mộc Nhiễm ở ngay bên cạnh hắn.
Mặc dù Danh Dữ Trọng bị đánh lui, nhưng trên mặt không hề tỏ ra sợ hãi, chỉ múa may trường thương, trầm giọng nói:
"Tiến lên đi, đồng bọn của ta."
"Gào "
"Ngao ô "
Bỗng nhiên có một số lượng lớn yêu thú vọt lên từ phía sau, trực tiếp xông về phía Minh Thổ Bách Luyện Ngọ Chí.
"Đàn thú ở đâu ra? Và chắc chắn là không chỉ một hai bầy ùa tới." Ngọ Chí hơi kinh ngạc:
"Minh Thổ còn có Ngự Thú sư?"
Nhưng hắn không mất thời gian để suy nghĩ, việc cấp thiết nhất vẫn là nghĩ được cách chống chọi với đàn thú.
Đại chiến hết sức căng thẳng.
Ầm!!
Trận chiến kéo dài được một khoảng thời gian, tình hình trên chiến trường vô cùng thảm khốc.
Số lượng lớn yêu thú ngã xuống.
Nhưng mà Minh Thổ Ngọ Chí và nhóm người của hắn cũng có chút vất vả.
Rất nhiều người bị thương nặng không thể di chuyển, thậm chí bị yêu thú đánh chết.
Cuối cùng đàn thú cảm thấy đánh không lại nên bắt đầu bỏ chạy.
Lúc này, Minh Thổ Ngọ Chí cũng bị thương nặng, nếu như những yêu thú kia có chút linh trí, cuối cùng nhóm người của bọn hắn chắc chắn sẽ thua.
Nhưng ngay sau đó, đồng tử của hắn co rụt lại.
Bởi vì bầy thú bị người sai khiến mới tấn công bọn họ.
"Tản ra, chạy trở về, nói cho điện chủ Sát Ngấn Điện tình hình bên này." Minh Thổ Ngọ Chí lập tức nói.
Một số người ở phía sau hắn không chút do dự, trực tiếp tản ra và chạy trốn.
Tất cả mọi người chạy trốn, chỉ có một mình Minh Thổ Ngọ Chí không có trốn.
Bởi vì hắn biết, hai người kia chắc chắn sẽ theo dõi hắn.
"Kế hoạch của điện chủ Sát Ngấn Điện đã hoàn thành, cuối cùng Minh Thổ sẽ được hồi sinh.
Cánh cửa thế giới này sắp rộng mở, dù là chín điện khác có hợp lực phản đối, cũng không kịp.
Đích thân điện chủ Sát Ngấn Điện và đại quân của hắn, sắp đánh tới Lục gia.
Không ai ngăn cản được điện chủ Sát Ngấn Điện.
Các ngươi không xứng, điện chủ của các ngươi cũng không xứng." Minh Thổ Ngọ Chí nhìn chằm chằm phía trước nói.
Nếu như hắn không có đoán sai, hai người kia ở ngay phía trước, cách đây không xa.
Mà hắn cũng không bất ngờ khi hôm nay phải chết ở chỗ này, chết trên con đường gây dựng lại Minh Thổ.
Nhưng hắn không sợ hãi.
Tiếc nuối duy nhất, chính là không thể nhìn thấy Minh Thổ hồi sinh.
Mà hắn vừa mới tiếc nuối, lại đột nhiên cảm giác hai người kia đã bỏ đi.
Vì sao thế?
Từ bỏ?
Đúng là hắn có nghĩ tới khả năng này, cho nên mới nói nhiều như vậy.
Nhưng là một thuộc hạ của Thập Điện, cứ như vậy từ bỏ, thích hợp sao?
. . .
"Ngươi biết cánh cửa dẫn đến thế giới này ở đâu không?
Nếu như sai thì sao?
Còn không bằng hiện tại tra hỏi thử." Trên đường rời đi, Mộc Nhiễm có chút bất ngờ.
Nàng đã định đi tra hỏi đối phương, nhưng mà Danh Dữ Trọng nói hắn biết được vị trí.
"Đến cái chết hắn còn không sợ, ngươi có chắc là sẽ hỏi được?
Hơn nữa cánh cửa kia mở ra không bao lâu sẽ đóng lại, nếu chậm trễ thì sẽ không đến kịp." Giọng nói của Danh Dữ Trọng có chút nặng nề.
Giống như có thứ gì đè ép hắn, làm cho sắc mặt của hắn rất khó coi.
"Ngươi có vẻ rất tích cực." Mộc Nhiễm có chút ngạc nhiên.
Dưới tình huống bình thường, đối phương sẽ không bao giờ tích cực như vậy.
Danh Dữ Trọng nhẹ giọng nói:
"Mặc dù bản tọa chỉ vô địch Minh Thổ trong thời gian ngắn ngủi, nhưng tuyệt đối là người biết giữ lời hứa."
"Ngươi nghĩ ta tin sao?" Mộc Nhiễm mỉm cười với vẻ mỉa mai.
Danh Dữ Trọng im lặng.
Hắn vô duyên vô cớ đắc tội với người của Sát Ngấn Điện, còn suýt chút nữa phá hủy kế hoạch của điện chủ Sát Ngấn Điện, đừng nói hắn chỉ là một trong những tên Minh Thổ Thiên Vũ nho nhỏ.
Cho dù hắn là người của một trong chín điện chủ còn lại, cũng phải chết.
Cho nên muốn sống sót thì phải mau chóng rời khỏi Minh Thổ.
Bây giờ hắn còn mong sớm rời khỏi Minh Thổ hơn cả Mộc Nhiễm.
Muốn chết.
—— ——
Lãnh địa ma tu, Lạc Phong và Nhiếp Hạo lại một lần nữa xuất hiện ở trong Tàng Thư Các của một tông môn nào đó.
Tu vi của Lạc Phong là ngũ giai, trời sinh làm thích khách.
Chỉ cần không phải tông môn đặc biệt, có rất ít nơi hắn không thể lẻn vào.
Tuy nhiên, hắn cũng không tìm tới những môn phái nhỏ.
Mà rất thích tìm tới những môn phái lớn từng vang bóng một thời.
Những chỗ như vậy mới dễ dàng tìm ra một số manh mối.
"Khoảng thời gian gần đây không thu hoạch được gì." Nhiếp Hạo vừa lật sách vừa nói.
Hắn không phải là dạng người như Lạc Phong, nếu phải an tĩnh ở một chỗ mà đọc sách, sẽ không chịu nổi.
Hắn thích hợp làm vệ sĩ cho Lạc Phong, hoặc là làm chuyện lặt vặt.
Mặc dù tu vi không được cao như Lạc Phong.
"Ngươi thấy rảnh rỗi nhàm chán, thì có thể nhân tiện nhận hai nhiệm vụ rồi ra ngoài hoàn thành." Lạc Phong nói.
Hắn thấy được nhiệm vụ thích hợp, cũng sẽ nhận.
Đó là cách dễ dàng nhất để nhận được tài nguyên từ tông môn.
Không có đủ thực lực, không thể nào giúp thiếu tông chủ làm việc.
Nhưng giúp thiếu tông chủ làm việc, thứ nhận được không còn là tài nguyên nữa, phải gọi là công cụ gian lận.
"Không phải gần đây cần chú ý đến chuyện pháp bảo sao, không rảnh." Nhiếp Hạo ngáp một cái, nói.
Cũng vì vậy mà trong khoảng thời gian này, bọn họ vẫn luôn ở lãnh địa của ma tu.
Không biết vì sao thiếu tông chủ lại quan tâm chuyện này đến vậy.
"Ma tu Chiến Vô Ảnh không hề đơn giản, thiếu tông chủ và Tử Y Thần Nữ đều đang chú ý tới, đại khái là có liên quan tới những điều mà chúng ta không hiểu nổi." Lạc Phong nói.
Hắn cũng không có hỏi nhiều về chuyện này.
Có một số việc có thể hỏi, trái lại thì có một số việc không cần phải hỏi tới.
"À, ở đây có phần ghi chép liên quan tới Côn Bằng, ta nhớ Chân Võ từng nói là, thiếu tông chủ có một sủng vật là Côn?" Nhiếp Hạo xem sách nói.
"Hình như là có, mấy chuyện này đa số là thuận miệng kể." Lạc Phong nhìn Nhiếp Hạo nói:
"Ghi chép nói sao?"
"Nói Côn từ khi sinh ra đã khó có thể hóa Bằng, điều kiện hóa Bằng cực kì khó khăn, vả lại cần có cơ hội." Nhiếp Hạo nói, cũng hơi tò mò:
"Ngươi nói sau khi Côn hóa Bằng rồi, còn có thể biến trở lại làm Côn không?"
Lạc Phong lắc đầu.
Hắn không thể nào trả lời câu hỏi kiểu này.
Chưa từng đọc qua ghi chép nào giống vậy, còn người tu chân bình thường cũng không thể biết được.
Bởi vì bọn họ còn chưa từng nhìn thấy Côn.
Bọn hắn cũng chưa từng thấy.
Đối với rất nhiều người, Côn gần như là Thần Thú trong truyền thuyết.
Lạc Phong không có quan tâm nhiều đến chuyện này, mà bắt đầu xem cái khác, nhưng mới vừa giở quyển sách trên tay ra, phát hiện điện thoại có tin tức.
Vì sự an toàn, bình thường, điện thoại di động của hắn sẽ không reo lên.
Lúc làm nhiệm vụ, điện thoại đều là bỏ trong túi đựng đồ.
Nếu mà có tin nhắn, tức là tìm được manh mối.
Tiện lợi.
------
Dịch: MB