Lạc Phong nhìn xuống, lập tức nhíu mày lại.
"Sao vậy?" Nhiếp Hạo hỏi.
"Đã có chuyện xảy ra ở Hải Vực." Lạc Phong đọc tin tức xong thì cất điện thoại đi:
"Còn nhớ ngôi mộ kia không?
Rất có thể nơi đó chứa nhiều tin tức về Thâm Hải Mộ Địa."
"Nhớ kỹ, nhưng chẳng phải bọn họ không cho ngươi tham gia sao? Thậm chí không nói nó ở đâu." Nhiếp Hạo hỏi.
Lạc Phong có rất nhiều nguồn tin tức.
Tuy nhiên, có một số tin tức, những người kia đều giữ làm của riêng, không muốn chia sẻ.
"Ừm, nhưng lối vào ngôi mộ đã biến mất, hoặc có lẽ bị ăn rồi." Lạc Phong nói.
"Ăn? Nghĩa là sao?" Nhiếp Hạo không hiểu.
"Bọn họ nói, đã nhìn thấy quái vật khổng lồ dưới đáy biển nuốt chửng cửa vào của ngôi mộ, đó là chỗ quan trọng của lăng mộ, cửa vào bị nuốt mất nghĩa là khu mộ cũng biến mất.
Mà bọn họ cũng có một chút suy đoán về con quái vật khổng lồ đó, nói nó có thể là trong truyền thuyết..." Lạc Phong nhìn xem Nhiếp Hạo nói:
"Côn."
Nhiếp Hạo: "..."
"Chuyện này xảy ra cách đây vài ngày, đến khi không tìm được manh mối gì, bọn họ mới bán tin tức này cho ta." Lạc Phong nói.
Nhiếp Hạo: "..."
Nếu chịu bán sớm hơn, sẽ không trở thành như vậy.
—— ——
Lục Thủy ngồi ở Tàng Kinh Các nhìn xem Thiên Địa Trận Văn, hắn cảm giác mình sẽ tiến vào ngũ giai trong một hai ngày tới.
Thật ra thì hắn đã chắc chắn tiến vào ngũ giai nếu như không ở chung với Mộ Tuyết.
Đương nhiên, nếu vẫn phải tiếp tục ở chung với Mộ Tuyết, rất có thể chuyện tăng lên ngũ giai phải chậm lại chút nữa.
"Không biết tin tức liên quan mà Thiên Cơ nói là gì, nếu có nguy hiểm, thì nên kéo dài đến lúc đó, sau đó dùng độ kiếp để đón tiếp.
Đáng tiếc là không có manh mối gì."
"Không đúng, cho dù gặp nguy hiểm, cũng không thể độ kiếp."
Thiên Cơ nói là ở gần hắn, nói cách khác đó là nơi gần với Lục gia.
Vậy thì cho hắn một trăm cái lá gan cũng không dám độ kiếp.
Cho nên vẫn là ngoan ngoãn tấn thăng ngũ giai đi.
Lúc chạng vạng tối, Lục Thủy để sách xuống đi tới phía trước cửa sổ Tàng Kinh Các, hắn nhìn mặt trời sắp khuất sau núi, trong lòng có chút băn khoăn.
Không biết lúc này Mộ Tuyết đang làm gì.
Hai người muội muội nàng dẫn theo cũng không biết sao rồi.
"Ở Lục gia lại không có ai dám làm khó Mộ Tuyết, chắc chắn là không có vấn đề." Lục Thủy tự lẩm bẩm một mình.
Cuối cùng vẫn muốn đi xem thử, hiện giờ Mộ Tuyết đang làm gì.
Chơi vui vẻ, tự nhiên không có gì, chỉ sợ có cái gì ngoài ý muốn.
"Đi xem một chút đi."
Lục Thủy cất Thiên Địa Trận Văn rồi bắt đầu xuống lầu.
Rất có thể Mộ Tuyết đang ở trong tiểu viện, cũng có thể là đang đi dạo trong tiểu trấn, tóm lại coi như đi dạo một chút.
Gặp thì là tình cờ.
Khi đi đến lầu ba, Lục Thủy thấy Chân Võ đã đợi sẵn ở đây.
Chân Võ không lên được lầu bốn.
"Có việc gấp?" Lục Thủy thờ ờ hỏi một câu.
Tuy nhiên, hắn không có dừng chân đứng lại.
Chân Võ đi theo phía sau Lục Thủy, nói:
"Nhóm người Lạc Phong truyền tin tức đến, có lên quan tới Côn."
"Là cái gì?" Lục Thủy hỏi.
Lúc này bọn hắn đang ở lầu hai, hơi nhiều người.
Chân Võ không có trước tiên mở miệng, mà đợi đến khi ra khỏi Tàng Kinh Các, đi đến chỗ không người rồi mới mở miệng nói:
"Trước đó Lạc Phong có giữ liên lạc với một vài người, những người này đang nghiên cứu nơi an nghỉ của một vị tiền bối, tin tức liên quan đến Mê Vụ Đảo cũng là do bọn họ cung cấp.
Và khoảng vài ngày trước, cửa vào lăng mộ đã bị một con quái thú khổng lồ nuốt chửng.
Những người đó kết luận rằng, con thú khổng lồ kia vô cùng có thể là Côn.
Mà bình thường, trong vùng biển của tu chân giới chắc là chỉ có một con Côn."
"Cho nên Lạc Phong cảm thấy muốn có được nhiều tin tức hơn nữa, chỉ cần tìm Côn là được?" Lục Thủy hỏi.
"Đúng vậy, ta nghĩ có thể là bọn họ đúng, lần trước thiếu gia cũng đã nói, Côn dường như ăn sai đồ vật." Chân Võ mở miệng nhắc nhở.
Nghe được câu này, Lục Thủy đột nhiên ngừng lại.
Hắn chợt nghĩ đến một chuyện.
Nếu như Côn nuốt phải thứ gì đó không tầm thường, bình thường đều sẽ đưa đến bên cạnh hắn.
"Nếu như Côn thật sự đã ăn cửa vào, như vậy thì rất có thể nó sẽ tìm tới ta rồi nôn cái thứ kia ra?
Dựa vào hình dạng lần trước nhìn thấy, đúng là ăn phải đồ vật ghê gớm nào đó.
Nếu như đoán không sai, ảnh hưởng trái chiều chắc đã tiêu hóa xong rồi." Lục Thủy ngẫm nghĩ.
"Nhưng cũng không chắc chắn." Lục Thủy cảm thấy chuyện này có thể là sự nhầm lẫn.
Mà hắn vừa mới nghĩ tới đây, lại đột nhiên nhớ tới tin tức của Thiên Cơ, tin tức có liên quan sẽ được đưa đến nơi gần hắn, trong thời gian gần đây.
"Không nói ai đưa, không có nói sẽ đưa tới bằng cách nào, cũng không có nói rõ sẽ đưa thứ gì đến.
Không thể nào?" Sắc mặt của Lục Thủy bỗng trở nên khó coi.
Nếu như xâu chuỗi những chuyện này lại, vậy thì chẳng phải là Côn sẽ mang cửa vào mộ địa đưa đến gần chỗ hắn sao?
"Thiếu gia, sao rồi?" Chân Võ tò mò hỏi.
"Có thử quan sát vùng biển lận cận Lục gia chưa?" Lục Thủy quay đầu nhìn Chân Võ, hỏi.
"Đơn giản quan sát có lẽ là có, ta sẽ đi hỏi thăm chuyện này." Chân Võ mở miệng nói.
Lục Thủy dự định sẽ đi chung với Chân Võ để tìm hiểu, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, hắn có thể dễ dàng tìm cách đối phó sớm.
Nhưng ngay khi Lục Thủy dự định mở miệng nói.
Hắn bỗng cảm nhận được một luồng khí tức đến từ phương xa, tốc độ nhanh khiến người ta phải tặc lưỡi.
Lục Thủy nhìn về phương hướng mà khí tức phát ra, cuối cùng thở dài một tiếng:
"Không cần hỏi, không còn kịp rồi."
Con Côn này thật làm cho người đau đầu.
Vẻ mặt của Chân Võ tràn đầy kinh ngạc:
"Thiếu gia, xảy ra chuyện gì?"
"Nhìn chân trời." Lục Thủy bình tĩnh nói.
Chân Võ lập tức nhìn về phía chân trời, lúc này hắn mới phát hiện nơi chân trời có một đốm lửa đang bay về phía Lục gia.
"Kẻ địch tấn công?" Đây là đáp án đầu tiên hắn nghĩ tới.
"Đó là quà tặng của Côn." Lục Thủy thuận miệng giải thích.
Mỗi khi Côn nuốt được đồ tốt, đều gửi tới cho hắn.
Hành động trẻ con.
Có lẽ là vì sau nhiều năm mới nhận được chủ, quá vui vẻ.
"Côn, Côn đưa tới?" Chân Võ không thể ngay lập tức hiểu ra, nhưng chỉ thoáng chốc đã hiểu được, hắn hơi kinh ngạc mở miệng:
"Là cửa vào?"
Hắn còn nhớ rõ, lần trước, Bất Diệt Tiên Điện cũng là Côn đưa tới.
Cho nên nó ăn được đồ tốt, sẽ gửi tới cho thiếu gia của bọn họ, cũng là lẽ thường.
Thật ra thì trí khôn của Côn không cao lắm.
Giống như là đứa con nít.
"Đúng vậy, may mắn là nó chỉ nôn tới." Lục Thủy có chút may mắn nói.
Nếu như nó tự mình tới đây, thì dữ nhiều lành ít rồi.
Tâm tình của Nhị trưởng lão không tốt sẽ mang nó cắt làm thuốc một cách dễ dàng.
Nhưng hành động này cũng đồng thời làm cho người khác chú ý tới.
Chân Võ cũng phải lau một vệt mồ hôi vì Côn, mặc dù hắn biết Côn rất lợi hại, nhưng ở Lục gia, nó tuyệt đối là yếu thế.
Và hắn cũng không lo sợ cái thứ này có thể làm cho người khác bị thương.
Nếu như có thể gây tổn thương cho người khác, vậy thì Lục gia sẽ không gọi là Lục gia nữa.
. . . .
--------
Dịch: MB