Tấn Công Lục Gia 3
Tam trưởng lão bước ra khỏi đại điện, hắn vốn đang nghe Khô Thụ lão nhân báo cáo tình hình của Lục Thủy.
Nghe được Lục Thủy đang xem về cờ vây, suýt chút nữa hắn đã phá nát cái ghế đang ngồi.
Nghiệp chướng.
Nhưng mà đồ vật bất ngờ kia đã thu hút sự chú ý của hắn.
"Vật này từ đâu đến?" Khô Thụ lão nhân cũng nhìn thấy.
"Từ Hải Vực." Tam trưởng lão nhìn xem vật kia bình tĩnh mở miệng.
Hắn không có ra tay, bởi vì không cần thiết.
Vùng đất mà món đồ này đáp xuống ở rất là xa.
Còn phía bên Hải Vực thì hắn cũng không có đi, hắn có thể cảm giác được Nhị trưởng lão đã đi.
Nếu như Nhị trưởng lão không có thu hoạch, hắn đi cũng vô dụng.
Lúc này, Nhị trưởng lão xuất hiện ở phía trên Hải Vực.
Nàng vẫn mặc áo khoác trắng, cột tóc.
"Côn?" Nhị trưởng lão đứng trên mặt biển, có chút ngạc nhiên.
"Lại tặng đồ sao?" Nàng nhìn xem vật ở phía chân trời, lập tức đưa ra phán đoán.
"Có cần giả vờ đuổi theo một chút hay không?"
"Thôi đi, tốt nhất là nên trở về."
Nhị trưởng lão nói xong thì xoay người rời đi, biến mất ngay tại chỗ.
Đuổi tiếp Côn trốn không thoát.
Chỉ cần không có ý công kích thì Lục gia đều sẽ bỏ qua.
Chưa kể, Côn này rất có thể là thuộc về người của Lục gia.
. . .
Vù!
Trên bầu trời Thu Vân tiểu trấn bắt đầu vang lên tiếng động lớn.
Lúc này rất nhiều người đều thấy được, trên bầu trời có một cục đá to lớn, không, là một cánh cửa rất lớn.
"Tỷ tỷ đây là cái gì?" Nhã Lâm chỉ lên trời, có chút sợ hãi.
Tảng đá kia thật lớn.
Nhã Nguyệt càng có thể cảm giác sự đáng sợ bên trong, nàng nắm lấy Nhã Lâm kéo ra phía sau, rồi đứng chắn trước mặt của Mộ Tuyết, nói:
"Mộ Tuyết tỷ, cẩn thận chút."
Nhã Lâm vừa mới tu luyện không bao lâu, không có thực lực gì, tu vi của Mộ Tuyết đã mất hết, cho nên Nhã Nguyệt là lợi hại nhất.
Đương nhiên là nàng sẽ không để cho người khác bảo vệ.
"Không cần để ý, cánh cửa này sẽ không rơi xuống nơi đây, hơn nữa, có đánh nhau cũng không tới phiên Nhã Nguyệt." Mộ Tuyết nhẹ nhàng nói ra.
"Đánh nhau? Để ta, để ta, ta tam giai." Trà Trà đang nhìn ngây người, đã lấy lại tinh thần trước.
Nếu là tình huống bình thường nàng và Hương Dụ đã bỏ chạy từ sớm.
Nhưng mà có biểu tẩu ở đây, nàng không sợ.
Nhã Nguyệt: "..."
Trà Trà tỷ tam giai?
Chỉ lớn hơn nàng có hai tuổi?
Lợi hại như vậy?
Sau đó, Nhã Nguyệt lại cảm thấy không đúng, theo tuổi tác đồng lứa hiện giờ mà nói, không phải là Đạo Tông Vũ Niết có tu vi cao nhất, chuẩn thiên phú mạnh nhất sao?
Nhưng dường như nàng còn không có mạnh bằng Trà Trà tỷ.
Loại thiên chi kiều nữ như Vũ Niết, Nhã Nguyệt cảm thấy đời này đều khó có thể tiếp xúc được.
Vậy mà trong lúc tình cờ, nàng lại tiếp xúc với người còn lợi hại hơn so với Vũ Niết.
Nhã Nguyệt nhìn vẻ mặt hưng phấn của Đông Phương Trà Trà, trong lúc nhất thời cảm thấy hình như nàng không được thông minh lắm?
Hoàn toàn không có cảm giác hâm mộ khi nhìn thấy thiên chi kiêu nữ.
Mộ Tuyết không để ý các nàng, mà là nhìn phía xa.
"Là Côn, đây là Côn đưa tới, vậy thì Côn này là sủng vật của Lục Thủy nuôi?" Mộ Tuyết lập tức đưa ra suy đoán.
"Mà lần trước Côn sẽ xuất hiện ở Xảo Vân tông, còn phun ra Bất Diệt Tiên Điện, là vì ăn được đồ tốt, đưa cho Lục Thủy." Mộ Tuyết chỉ ngẫm nghĩ một chút đã hiểu rõ tình huống.
Sau đó nàng không thèm để ý nữa.
Thứ này được đưa đến gần chỗ của Lục gia, phải làm sao, đương nhiên là do Lục gia quyết định.
Rất có thể Lục Thủy lại phải đi vào.
Nhưng may mắn là lần này gần
. . .
Ở một vùng hẻo lánh trong phạm vi của Lục gia, ngay trên bãi đất trống, một số người đang điên cuồng tung ra kỹ năng, liên tục tấn công lẫn nhau.
Đây là nơi mà người của Lục gia dùng để so tài và học hỏi.
Vốn dĩ, bọn họ đang nghiêm túc so tài, lại bất chợt cảm thấy có chút áp lực từ trên trời giáng xuống.
"Trời ạ, đây là cái gì?"
"Đây là cái gì, quan trọng lắm sao?"
"Không quan trọng sao?"
"Có điều còn quan trọng hơn."
"Là cái gì?"
"Vẫn không chạy trốn, mạng nhỏ sẽ không còn."
"..."
Chỉ thoáng chốc, cả đám người đã nhanh chóng tẩu thoát.
Cánh cửa này mang đến một áp lực vô cùng lớn đối với bọn họ, may mắn là không có tăng thêm lực lượng vào, nếu không, bọn họ nhất định sẽ bị thương.
Ầm! ! !
Ngay sau khi những người này chạy thoát, một cánh cổng nguy nga rơi xuống trên bãi đất trống.
Cát bụi giăng mù mịt như là bão táp.
Một nguồn năng lượng không thể diễn tả được bộc phát ra từ bên trong.
May mắn là phạm vi cũng không rộng.
Bão táp qua đi, mọi người đều thấy rõ cánh cổng lớn ở phía trước.
Trên đó có hai chữ viết của thời kỳ Viễn Cổ —— Táng Thần.
.......
Bỗng nhiên xuất hiện một cánh cửa đá, người ở xung quanh bãi đất trống đều không khỏi ngạc nhiên.
Không có ai biết đây là cái gì, nhưng mà luồng khí tức ở xung quanh cửa đá lại khiến cho bọn họ e sợ, khí tức này mặc dù không có tùy ý phóng thích, nhưng vẫn làm cho người ta ngột ngạt.
Dù là nó chỉ an tĩnh đứng ở đằng kia, cũng làm cho một nhóm người phải cảm thấy kiêng kỵ.
Giống như tới gần nó chẳng khác nào là tự tìm cái chết.
Bản thân chỉ như loài sâu, kiến.
Hai chữ "Táng Thần" ở bên trên càng khủng bố hơn, chỉ nhìn vào một chút thôi, cũng cảm thấy ánh mắt phát đau.
Nếu là nhìn thêm chút nữa, chắc chắn là ánh mắt sẽ bị thương tổn, kể cả tinh thần cũng có thể bị sang chấn.
Thứ càng cổ xưa càng khiến người ta kính nể, càng nhìn càng cảm thấy bản thân nhỏ bé.
"Thứ đồ kinh khủng này là gì vậy? Ta cũng không dám nhìn thẳng."
Có người lập tức mở miệng nói.
Giọng nói của hắn không nhỏ, giống như đang dùng giọng nói để che giấu sự bất an trong lòng mình.
"Không biết, vẫn là nhanh chóng báo cáo, cho người ta đến xử lý đi.
Cấp bậc như chúng ta, căn bản là không thể tùy tiện đến gần thứ đó.
"Mọi người có ai nhìn rõ được chữ viết phía trên không? Ta nhìn vào thấy đau và mỏi mắt quá.
"Hai chữ này là Táng thần."
"Nghĩa là sao?"
"Không biết, hình như trên cửa có chú giải, nhưng vì phía trên có lực lượng đặc biệt, nên không thể nhìn lâu."
"Trước hết rút lui đi."
"Đúng vậy, rút lui đi, ở lâu cảm thấy đứng cũng không thể đứng vững được."
"Ta cũng có loại cảm giác này."
--------
Dịch: MB