Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 711 - Chương 711: Nhân Vật Khủng Bố Nhất Thế Giới Này. 3

Chương 711: Nhân Vật Khủng Bố Nhất Thế Giới Này. 3 Chương 711: Nhân Vật Khủng Bố Nhất Thế Giới Này. 3

Nhân Vật Khủng Bố Nhất Thế Giới Này. 3

"Nơi này chính là thế giới đương thời?" Mộc Nhiễm hơi kinh ngạc.

Không biết xuất phát từ cảm giác gì, nàng phát hiện nơi này lớn hơn rất rất nhiều so với Tịnh Thổ.

Nhất là bầu trời, cho nàng một loại cảm giác bao la rộng lớn.

Giống như bầu trời ở bên ngoài, có vô vàng vì sao.

Đương nhiên, điều đáng vui mừng là, vị trí này cách xa vị trí của điện chủ Sát Ngấn Điện.

Nhưng nhìn về phía xa xa, có một vùng không gian hơi bị vặn vẹo.

Nơi đó chắc là vị trí của điện chủ Sát Ngấn Điện và thuộc hạ.

"Có lẽ là an toàn." Danh Dữ Trọng nổi lên mặt nước, cuối cùng đứng ở trên mặt biển.

Mộc Nhiễm cũng là đứng ở trên mặt biển:

"Làm sao bây giờ? Phải liên lạc với vị tiền bối kia."

Thế giới này quá to lớn, luôn làm cho người ta cảm thấy bất an.

May mắn là không phải một người.

"Ừ, để ta thử liên lạc với vị tiền bối kia." Danh Dữ Trọng nói.

Nhưng vừa mới dự định liên hệ hắn lại ngẩn người ra.

"Thế nào?" Mộc Nhiễm hỏi.

Danh Dữ Trọng có chút tuyệt vọng nói:

"Ta không có cách nào liên lạc với vị tiền bối kia."

Mộc Nhiễm: "..."

Sau đó hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Mộc Nhiễm thở dài một tiếng nói:

"Tịnh Thổ có một loại bí pháp, nghe nói là do Vương nữ Cơ Tầm truyền lại, chỉ cần là người đã từng tiếp xúc, thì sẽ có thể liên lạc được.

Nhưng mà chuẩn bị rất tốn kém.

Sẽ do ngươi làm."

Danh Dữ Trọng: "....."

Hắn thật không muốn làm, nhưng từ xa cũng cảm nhận được dáng vẻ không gian bị bóp méo, hắn cảm thấy không nên lãng phí thời gian thì tốt hơn.

Thật không hay ho gì khi phải chạy loanh quanh và quỳ gối trong thế giới này.

—— ——

Ban đêm.

Sau khi nói cho Mộ Tuyết biết kế hoạch, Lục Thủy mang theo Chân Võ và Chân Linh bước vào trong núi tuyết.

Bởi vì không xa lắm, cho nên Lục Thủy không có ý định bay đi lên, từng bước một đi lên là được rồi.

Dễ dàng đọc sách.

Nhiệt độ trên núi tuyết không là gì đối với bọn họ.

Là một người tu chân, sẽ không sợ một chút lạnh lẽo đó.

Đương nhiên, bình thường bọn họ cũng sẽ thay đổi trang phục cho phù hợp với thời tiết.

Mộ Tuyết thì rất thích, Lục Thủy cũng không ghét.

Cho nên ở kiếp trước, hắn và Mộ Tuyết sẽ mặc quần áo thật dày vào mùa đông.

Người không biết, còn tưởng là hai con người bình thường.

Thu Vân tiểu trấn có không ít người đều nghĩ như vậy.

Mặc dù sau một thời gian bế quan, thì trên trấn sẽ đổi không ít người.

Chỉ có một vài người tu chân, sẽ ở lại lâu hơn một chút.

Lục Thủy vứt bỏ những hồi ức linh tinh ra khỏi đầu, tập trung đi đường.

Vào khoảng nửa đêm, bọn hắn đi tới đỉnh núi.

Nơi này có một cái hồ nước, nước trong hồ rất lạnh, nhưng mà không có bị đóng băng.

Và ở phía trên mặt hồ, có một ít bong bóng nước trôi nổi.

Những bong bóng nước này lặng lẽ trôi giữa không trung, không có nguồn gốc.

"Cái bình." Sau khi nhìn thấy những bóng nước này, Lục Thủy quyết định hoàn thành nhiệm vụ ra ngoài lần này.

Như vậy thì có thể trực tiếp ngồi xe trở về.

Nếu như đủ may mắn, có thể đuổi kịp chuyến xe lửa cuối cùng đi ngang qua.

Lục Thủy nhận lấy cái bình từ tay của Chân Võ, sau đó trực tiếp ném cái bình ra ngoài.

Bịch một tiếng.

Cái bình bị ném đến bên trong một cái bóng nước, sau đó Vô Căn Thủy bắt đầu bị cái bình hấp thu.

Cả một cái bóng nước nhanh chóng bị thu hết vào trong bình.

Lúc này Lục Thủy đưa tay thu bình lại.

Rất nhanh, hai cái cái bình đều đã lấy đầy nước.

Lần này Lục Thủy tự mình thu vào.

Chỉ là vừa mới mang bình thu lại, hắn cũng có chút ngoài ý muốn nhìn về phía chân trời.

"A? Ai vậy?" Lục Thủy có chút khó hiểu.

Nhưng cảm giác đã biến mất.

"Thiếu gia, sao rồi?" Chân Võ mở miệng hỏi.

"Có người chạm vào mệnh lý của ta, nhưng đã biến mất rồi." Lục Thủy thuận miệng giải thích.

"Mệnh lý của thiếu gia?" Chân Linh cũng có chút không hiểu.

"Có thể thật sự chạm vào mệnh lý của ta, đối phương cũng không kém, nhưng trong nháy mắt thì biến mất, thực lực chắc chỉ ở mức tạm được." Lục Thủy nói xong thì đi về phía chân núi và không nói thêm gì nữa.

Chân Võ Chân Linh tự nhiên không có hỏi nhiều.

Bọn họ chợt nhớ tới câu nói kia của thiếu gia: Nói các ngươi cũng không hiểu.

Đúng vậy, bọn hắn không hiểu.

—— ——

Phụt!

Trên mặt biển, Mộc Nhiễm trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, sau đó té ngã trên mặt nước.

Trong mắt của nàng tràn đầy sự sợ hãi, thân thể đang không tự chủ được mà run rẩy.

"Sao, sao có thể, tại sao lại có người đáng sợ như vậy?"

"Hắn, hắn căn bản không phải người, căn bản không phải."

Mộc Nhiễm ngã xuống mặt nước, thân thể co ro, sợ hãi tột cùng khiến nàng không thể nào suy nghĩ nhiều hơn.

Mới vừa rồi, nàng cố gắng liên lạc với vị tiền bối kia, nhưng liên kết được trong nháy mắt, nàng thấy được thứ mà đời này đều không thể tưởng tượng nổi.

Thứ đó là một thứ không thể nào diễn tả được, nó đáng sợ hơn gấp nhiều lần so với điện chủ Sát Ngấn Điện.

Đó là đại biểu cho tất cả mọi thứ.

Chỉ một cái liếc mắt đơn giản thôi, nàng đã thấy như mình bị hủy diệt, trực tiếp bị xung kích trọng thương.

"Này, này, ngươi sao rồi?" Danh Dữ Trọng nhìn thấy Mộc Nhiễm ngã trên mặt nước, có chút quan tâm.

Đang yên đang lành sao lại hộc máu, mà bộ dạng này giống như là bị thứ gì đó dọa sợ.

Đây là bí pháp gì?

Sao lại có tác dụng phụ khủng khiếp như vậy.

Danh Dữ Trọng trực tiếp ngưng kết một tầng băng ở trên mặt biển, sau đó cứ như vậy trông chừng Mộc Nhiễm.

Hắn không có đi gọi, bởi vì hắn phát hiện mặc kệ hắn gọi thế nào đều không tác dụng.

Căn bản là không có cách nào đánh thức đối phương ra khỏi nỗi sợ.

Đành phải ngồi ở một bên chờ đợi, thuận tiện khôi phục thực lực.

Vừa rồi làm chuẩn bị đã rút cạn toàn bộ lực lượng của hắn.

Nhưng mà hắn vẫn không hiểu, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Qua hồi lâu, cuối cùng Mộc Nhiễm đã không còn run rẩy nữa, nàng cũng chậm rãi ngồi dậy, chỉ là trong mắt còn có chút mê mang.

"Ngươi, không sao?" Danh Dữ Trọng có chút lo lắng nhìn xem Mộc Nhiễm.

Thình lình như thế, rất khủng bố.

Ánh mắt kia giống như là gặp quỷ vậy.

Mộc Nhiễm khẽ gật đầu, sau đó vuốt vuốt cái trán, nàng có chút không nhớ nổi chuyện vừa rồi.

Sau khi lấy lại được một chút ý thức, nàng đã dùng phương pháp khác khống chế trí nhớ của mình.

Bây giờ nàng không nhớ rõ mình đã nhìn thấy cái gì.

Chỉ có như vậy mới có thể hoàn toàn hồi phục lại.

"Vừa rồi ngươi bị sao vậy?" Danh Dữ Trọng hỏi.

"Không biết, ta phong ấn trí nhớ của mình, không làm vậy thì ta sẽ điên mất." Mộc Nhiễm đứng dậy tiếp tục nói:

"Ta sẽ thử liên hệ với hai người tùy tùng bên cạnh vị tiền bối kia."

"Không trực tiếp liên hệ với tiền bối?" Danh Dữ Trọng hỏi.

"Không." Mộc Nhiễm nhìn xem Danh Dữ Trọng nghiêm túc nói:

"Sẽ chết."

Nghe giọng điệu của Mộc Nhiễm, Danh Dữ Trọng vốn đã quyết định quay lưng với Minh Thổ, bước lên con đường vô địch, bỗng cảm thấy hay là quay về Minh Thổ đi.

. . .

Dịch: MB

Bình Luận (0)
Comment