Nhân Vật Khủng Bố Nhất Thế Giới Này. 4
Lục Thủy đã rời khỏi dãy núi Thiên Tuyết, đang ở cách nhà ga không xa.
"Thiếu gia, cần phải đi nhanh hơn nữa, nếu không thì sẽ bị trễ." Chân Võ ở phía sau Lục Thủy, nhẹ nhàng nhắc nhở.
Lục Thủy khép quyển sách đang đọc lại, dự định bước đi nhanh hơn.
Đương nhiên, hắn tăng tốc chỉ là bước chân xa hơn một chút mà thôi.
"Ai đó?" Ngay khi Lục Thủy dự định cất bước, đột nhiên Chân Võ và Chân Linh đồng thời mở miệng.
Lục Thủy quay đầu nhìn Chân Võ và Chân Linh một chút, sau đó đã thấy một mối liên kết xuất hiện trong mệnh lý của hai người bọn họ.
Chỉ là kết nối đơn giản, không thể gây ra bất cứ tổn thương gì.
"Đây là muốn truyền đạt tin tức?" Lục Thủy cảm thấy người ở đối diện cũng là một nhân tài.
"Vậy thì vừa rồi là có người muốn kết nối vào mệnh lý của ta, vì muốn truyền tin?" Lục Thủy có hơi bất ngờ một chút.
Xem ra là có người muốn tìm hắn.
"Không cần để ý, đối phương chắc là có chuyện muốn nói, hãy giao lưu với bên kia đi." Lục Thủy mở miệng nhắc nhở Chân Võ và Chân Linh.
Bởi vì cách kết nối này cũng không ổn định, có thể bị cắt đứt bất cứ lúc nào.
Lúc này Chân Võ và Chân Linh cũng đã biết được thân phận của đối phương.
Tịnh Thổ Mộc Nhiễm, bọn hắn đã từng gặp người này ở Bỉ Chi Hải Ngạn.
"Thiếu gia, là công chúa Tịnh Thổ." Chân Võ mở miệng nói.
"Hình như nàng có chuyện vô cùng quan trọng muốn nói." Chân Linh cũng mở miệng nói.
"Không vội, từ từ tới, nhìn xem đối phương muốn nói gì." Lục Thủy lấy ra một cái ghế dựa, sau đó ngồi xuống, chờ đợi tin tức từ phía đối diện.
Chân Võ và Chân Linh gật đầu, lập tức bắt đầu giao lưu với phía đối diện.
Bọn hắn không cần mở miệng đã có thể giao lưu.
Trong thoáng chốc, sắc mặt của Chân Võ và Chân Linh lại đột nhiên thay đổi.
"Thiếu gia, không hay rồi, có chuyện lớn." Chân Võ lập tức kêu lên.
"Công chúa Tịnh Thổ nói, điện chủ của một trong những Minh Thổ Thập Điện là Sát Ngấn Điện, đã tập hợp rất nhiều cường giả và đi tới thế giới này, bọn hắn muốn tiến đánh Lục gia, giết thiếu gia." Chân Linh lập tức nói thêm vào.
"Ồ?" Lục Thủy có chút ngoài ý muốn.
Nói thật, sự anh dũng của điện chủ Sát Ngấn Điện làm cho hắn hơi kinh ngạc.
Còn muốn tiến đánh Lục gia.
Đúng là quá tự tin rồi.
"Hiện tại, người của bọn họ đang ở đâu?" Lục Thủy nói xong, dừng Hữu Vi Pháp lại.
Hắn cũng sắp độ kiếp rồi.
Thời gian vừa vặn.
"Bọn họ đi theo vị trí trước đó của chúng ta, có lẽ là ở gần chỗ Hải Vực kia." Chân Võ nói.
"Công chúa Tịnh Thổ còn nói, bọn họ có thể nhìn thấy không gian hơi vặn vẹo một chút, những cường giả kia chắc là vẫn ở gần chỗ Hải Vực.
Có lẽ là đang điều chỉnh thực lực, chờ đợi tiến công." Chân Linh nói theo.
"Vậy hãy đi qua đó một chuyến đi." Lục Thủy cất sách vào, bình tĩnh mà nói.
Sau đó lại hỏi đối phương một vài chuyện râu ria, rồi mới chính thức kết thúc liên lạc.
"Thiếu gia, có cần thông báo cho tộc trưởng không?" Chân Võ có chút lo lắng.
Bọn hắn vừa mới biết thực lực chung của nhóm người kia.
Những người khác không nói, chỉ riêng vị điện chủ Sát Ngấn Điện kia, đã đủ làm cho người ta cảm thấy khủng bố.
Đại Đạo Thiên Thành, hiện tại, thiếu gia của bọn họ khó mà đối phó nổi cấp bậc này.
Lục Thủy cất cái ghế vào, nhẹ giọng cười nói:
"Không cần, chúng ta đi một chuyến là đủ.
Còn trong tộc, không cần người nhắc nhở."
Khả năng phòng thủ khu vực của Lục gia không tệ chút nào.
Khu vực Lục gia.
Thu Vân tiểu trấn chào đón sự xuất hiện của một số người ở bên ngoài.
Những người này đều là vì cửa đá mà tới.
Tu vi của mỗi người đều không hề yếu.
"Cũng nhờ ta tình cờ đi ngang qua và chứng kiến, mới có thể biết được tin tức nhanh như vậy.
Cánh cửa kia thật khủng bố.
Chúng ta hãy đi qua đó tìm hiểu một chút."
"Nghe nói là Lục gia cho công khai, chỉ cần có thực lực thì có thể đi vào."
"Lục gia cũng vì không có cách nào đi, dù sao cũng không phải là thế lực hàng đầu, không thì họ đã tự mình nuốt chửng từ lâu rồi."
"Cũng phải, thực lực của Lục gia có hạn, dù là muốn nuốt một mình, nhất định sẽ gặp phải sự phản đối, đến lúc đó không chỉ tốn công vô ích, còn có thể có người nóng nảy mà trực tiếp ra tay, vì vậy công khai ngay từ đầu là tốt nhất."
Bọn họ mỗi người một câu, cùng nhau thảo luận việc Lục gia có được cánh cửa đá.
Xét về lý thì lần này Lục gia thật sự là vô tội.
Lúc này, bỗng nhiên có người thắc mắc nói ra một câu:
"Các ngươi nghĩ, sẽ có những người tu chân mạnh mẽ trực tiếp ra tay chiếm đoạt không?"
"Không đến nỗi vậy chứ!?" Có người suy nghĩ một chút, nói:
"Khả năng cũng không cao, thế lực bình thường là không đoạt được, cho dù những thế lực hạng nhất thì cũng phải chịu áp lực vô cùng lớn.
Chắc chỉ có những thế lực hàng đầu giống như Đạo Tông, Kiếm Nhất Phong mới có thể ra tay được.
Mà thế lực hàng đầu không chỉ có một hai cái.
Một nhà động thủ, những nhà khác cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Đến lúc đó, sẽ xảy ra tranh đấu gay gắt, không ai muốn nhìn thấy điều đó cả.
Nhưng nếu Lục gia công khai, bọn họ không nhìn thấy lợi ích thật sự, là sẽ không đột ngột ra tay."
Những người khác cảm thấy người này phân tích có lý, gật đầu lia lịa.
"Thì ra là như vậy, Lục gia thật đúng là thông minh."
"Nhưng nếu có cường giả tự do nào ra tay thì sao? Hoặc là một vài tên ma tu không có đầu óc chẳng hạn?"
"Thì xem như là Lục gia xui xẻo."
"Gia tộc đơn chiếc như Lục gia thật sự là khó mà chống chọi nổi, và trước giờ ta cũng chưa từng nghe nói về Lục gia, hình như rất khiêm tốn.
Cũng không biết lần này có bị cuốn vào trong vòng xoáy của các cường giả hay không."
"Cũng đúng, nếu là ta, có lẽ cũng để cho người ta trực tiếp đoạt lấy cửa đá này."
Lúc đầu, mỗi người chỉ dự định đi xem thử cánh cửa đá, sau đó nghiên cứu một chút.
Hiện tại, có lẽ nên chú ý quan sát thêm vài ngày nữa.
Đến lúc đó, nếu xác định không có cường giả nào ra tay, không có thế lực hàng đầu nào nhòm ngó.
Bọn họ mới tham gia vào, không thì sơ suất một chút sẽ bị cuốn vào trong bão táp.
Rất nguy hiểm.
Ở phía sau bọn họ cách đó không xa, một người với một bên tay áo trống không đang đi dạo trên đường phố của tiểu trấn.
Hắn nghe được cuộc trò chuyện của những người kia, trên lý thuyết là không có sai, suy đoán của bọn họ đối với một gia tộc có thực lực trung bình như vậy là hợp tình hợp lý.
Nhưng vấn đề ở chỗ, bọn họ đã xem thường Lục gia.
Kiều Càn lặng lẽ thở dài, nhìn xem nhóm người ở đằng xa kia.
"Thật sự có người dám ở Lục gia giật đồ sao?"
Mặc kệ có hay không, Kiều Càn đều không xem trọng cái người giật đồ.
Hắn đào hôn, đã đi qua rất nhiều địa phương, trong lúc nhất thời không biết dừng lại ở đâu mới tốt.
Dịch: MB