Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 713 - Chương 713: Mời Ngài Cứ Tự Nhiên. 1

Chương 713: Mời Ngài Cứ Tự Nhiên. 1 Chương 713: Mời Ngài Cứ Tự Nhiên. 1

Cuối cùng quyết định đến Thu Vân tiểu trấn dạo chơi.

Đáng tiếc, vừa mới tới, thì nghe nói có cánh cửa đá rơi xuống nơi này, Lục gia còn công khai cửa đá.

"Trưởng bối trong nhà chắc cũng sẽ tới, hay là rời khỏi đây?"

Kiều Càn sờ lên tay áo trống không, sau đó thở dài một hơi.

"Hay là tìm một chỗ ở, rồi trốn tránh không đi ra."

Hắn vẫn cảm thấy Thu Vân tiểu trấn sẽ an toàn hơn một chút so với những nơi khác.

Ở chỗ này chờ đến khi muội muội của hắn báo tin để cho hắn quay về là được.

Hắn chỉ muốn an tĩnh trốn, không có ý định tham dự chuyện náo nhiệt lần này.

Đương nhiên, còn có lý do để ở lại đây.

Đó là cho dù hắn gặp được Lục Thủy cũng không cần phải lo lắng, nếu như so sánh, đối mặt Lục Thủy sẽ an toàn hơn so với những thiếu gia của nhà khác.

Bởi vì hắn biết, đối phương chắc chắn không có ghi thù, và cũng không thèm sử dụng âm mưu quỷ kế gì.

Với cấp bậc của Lục Thủy, nếu như ghi thù, hắn đã chết từ lâu.

Ừm, điều kiện trước tiên là đừng chọc hắn.

Vì vậy, không gặp được là tốt nhất.

Bịch!

"Ai da"

Kiều Càn vừa mới xoay người, đột nhiên cảm giác mình bị người đụng trúng.

Tiếng "Ai da" là do đối phương thốt ra.

"Thật, thật xin lỗi." Kiều Càn lập tức cúi đầu xin lỗi.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, là ta đụng vào ngươi, thật thật xin lỗi.

Ta không phải cố ý." Là giọng nói hơi bối rối của một người nữ.

Kiều Càn ngẩng đầu nhìn, là một cô gái hơi mũm mĩm, không quen.

Sau đó hắn không nói gì, yên lặng nhường đường.

Không cần tranh chấp thì hắn sẽ không tranh, lùi một bước trời cao biển rộng, hắn không ngại lùi lại.

Hắn đã không còn là một vị thiếu gia kiêu ngạo với địa vị cao quý nữa.

Kể từ khi hắn bị đứt cánh tay, từ cõi chết trở về xong, đã không muốn nghĩ tới.

Ngẫm lại, hắn mới phát hiện, trước kia mình ngu xuẩn tới cỡ nào.

"Thành thật xin lỗi." Lâm Hoan Hoan nhìn về phía người đối diện và liên tục xin lỗi, đặc biệt là lúc nhìn thấy bên tay áo trống không của đối phương lại càng thấy áy náy nhiều hơn.

Chờ đối phương lắc đầu tỏ vẻ không sao, nàng mới yên tâm rời đi.

Nàng đang bị người đuổi theo, không trốn không được, trong tình thế cấp bách mới đụng trúng người.

Sau khi đi được một đoạn, Lâm Hoan Hoan mới âm thầm mắng:

"Lâm Hoan Hoan, đến người tay chân không toàn vẹn mà ngươi cũng đụng trúng, khó trách phải gả cho người tay chân không toàn vẹn. Đáng đời."

Mắng rồi mắng, nàng lại muốn khóc, tốt xấu gì cũng nên gả cho người bình thường.

Mà vừa rồi, ngoài nói tiếng xin lỗi ra nàng cũng không có cách nào khác.

Linh thạch đã mất từ trước.

Còn bị người đuổi theo.

"Người kia chắc chắn là đang thầm mắng ta, nếu ta là một cô gái quyến rũ thì sẽ được đối xử khác rồi.

Đáng tiếc, chỉ là một cô nàng bánh bao.

Rất muốn được như các tỷ tỷ "

Rột Rột!

Lâm Hoan Hoan cảm thấy thật đói bụng, muốn ăn bánh bao.

Nhưng ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu đã bị nàng dập tắt ngay lập tức.

Không thể tiếp tục ăn bánh bao nữa, càng ăn càng giống bánh bao.

—— ——

Trên biển cả mênh mông, có ba bóng người mặc áo đen đang lướt đi trên mặt nước.

Dưới chân của bọn họ, sóng biển đang cuộn trào thì trở nên yên tĩnh, những cơn gió lốc cũng phải vòng đường khác.

Trong đêm tối, không ai thấy rõ được khuôn mặt của bọn họ, cũng không thể nào cảm nhận được tu vi.

Một lát sau, bọn họ dừng chân đứng lại trên mặt biển.

"Thiếu gia, chắc là ở gần đây." Chân Võ cúi đầu nói.

Đúng vậy, ba người này không phải ai khác, mà chính là nhóm người của Lục Thủy.

Cần một chút thời gian để đến được đây.

Chủ yếu là phải đi tới gần biển.

Vừa đến bờ biển, sẽ có thể gọi Côn tới đón.

Hiện giờ Côn đang ở đáy biển, Lục Thủy phải dùng nó làm cầu nối để cảm nhận, tìm tới sự tồn tại của những người kia.

Nếu như là Côn tự mình tìm, rất dễ bị phát hiện.

Đương nhiên, khoảng cách quá xa, hắn cũng không cách nào khiến Côn làm cầu nối cho mình.

Một lúc sau, Lục Thủy thu hồi cảm giác.

"Tìm được."

Nghe Lục Thủy nói như vậy, Chân Võ vẫn còn có chút để ý hỏi một câu:

"Thiếu gia tính đối phó những người kia như thế nào?"

Hắn nghe nói rằng trong nhóm người kia có thể có bát giai Vấn Đạo, thất giai Nhập Đạo, và còn có một cái Đại Đạo Thiên Thành.

Mặc dù bọn hắn cũng không hiểu rõ về những cấp độ thực lực đó.

Tuy nhiên, những người này đều không phải là cường giả mà bình thường có thể gặp, trình độ nguy hiểm là không cần phải nói nhiều.

Nếu thiếu gia thật sự đánh nhau với bọn họ, dù có thất bại hay không, thì chắc chắn là sẽ bị thương rất nặng.

"Đi qua chào đón một chút." Lục Thủy bình tĩnh mở miệng.

Chân Võ và Chân Linh còn muốn nói thêm gì đó, thế nhưng Lục Thủy trực tiếp ngắt lời của bọn họ:

"Các ngươi và Côn ở lại đây, ta đi một mình, hãy nhớ lùi lại vào thời điểm thích hợp."

Lục Thủy nói xong thì một thân một mình đi về phía trước.

Thật may mắn, những người kia đúng là đang chờ đợi thời cơ, giống như muốn một lần giết tới Lục gia.

Có lẽ là muốn dùng cổng không gian.

Chân Võ và Chân Linh nhìn Lục Thủy đi xa, không còn gì để nói.

Đối mặt loại địch nhân đáng sợ như vậy, bọn hắn đi theo cũng không giúp được gì.

Cho nên không thể đuổi theo.

Người mà thiếu gia phải đối mặt, càng ngày càng mạnh.

Lúc này, Chân Võ và Chân Linh phát hiện Côn đã xuất hiện ngay dưới chân bọn họ, Côn cũng không thể đi theo.

Nhưng Côn đã bình thường trở lại, chỉ là trông không được hăng hái như trước, có lẽ là do trước đó bị đau bụng.

. . .

Lục Thủy bước từng bước một, đi ở trên mặt nước.

Thuận tiện làm ra một chút phán đoán đơn giản về những người kia.

"Một cái Đại Đạo Thiên Thành, thoạt nhìn có vẻ háo thắng hơn so với vị Phật Môn tự đến nộp mạng kia.

Quá mạnh, hoàn toàn không phải là đối thủ."

"Ba người bát giai, có hai người đã Vấn Đạo, cũng là đánh không lại."

"Ngoài ra, thất giai có khá nhiều người đã Nhập Đạo, chênh lệch cũng quá lớn."

"Lúc bình thường mà đi qua đó chính là chịu chết, nhưng bây giờ không phải tình huống bình thường, có thể thử một chút."

"Nhưng mà Đại Đạo Thiên Thành quá nguy hiểm, cho dù là độ kiếp, đối phương cũng có thể gây ra tổn thương cho ta."

"Hôm nay phải chạy trở về, không thể bị thương."

Nghĩ vậy, Lục Thủy lấy ra tín vật mà lúc trước cướp được từ chỗ của Minh Thổ Bách Luyện Hỏa Dực.

Vật này giống như là một loại dây chuyền phù văn.

Thứ này hắn có được từ rất lâu, nhưng vẫn chưa từng dùng qua.

Ban đầu hắn đều quên mất, thế nhưng không thể ngờ được là, đối phương sẽ tiến đánh đến nhà hắn, còn muốn đánh giết hắn.

Lần trước, nếu không phải hắn ta phản ứng thật nhanh, thì Sát Ngấn Điện đã mất điện chủ từ lâu.

Dịch: MB

Bình Luận (0)
Comment