Mời Ngài Cứ Tự Nhiên. 3
—— ——
Khu vực Lục gia.
Dù là trời tối đen như mực, nhưng không hề quạnh quẽ chút nào.
Nhất là đêm nay, có không ít người đi vào Lục gia.
Rất nhiều người đều là vì cánh cửa đá kia mà tới.
Trong số đó, vợ chồng Đông Phương Dạ Minh cũng là vào lúc này đi đến, sau khi biết tin tức, bọn họ gần như là xuất phát ngay, cho nên lúc này đã đến.
Lúc đến không có thông báo cho người của Lục gia.
Chủ yếu là vì cho con gái của bọn họ một niềm vui bất ngờ.
Đã lâu rồi bọn họ không gặp được đứa con gái ngốc nghếch của mình.
Nhắc đến vẫn là có hơi nhớ.
Đương nhiên, vội vã tới như vậy, cũng là vì lo lắng nơi đây xuất hiện nhiều người, đứa con gái ngốc nghếch kia lại gây họa.
Cũng không phải là lo lắng đắc tội ai, mà vì ánh mắt dễ dàng bị người dòm ngó.
Sau khi những lão gia hỏa của Đông Phương gia biết về ánh mắt kia, thì đều sợ ngây người.
Đều nói là phí của trời, nếu như có thể đổi cho một đứa trẻ khác của Đông Phương gia thì tốt biết mấy.
Đông Phương Dạ Minh thì khinh thường, đổi một người khác thì có thể tùy tiện ở lại Lục gia như con gái của hắn hay sao?
Đông Phương gia cần phải giấu kỹ tới mức nào?
Mỗi ngày nơm nớp lo sợ.
"Đông Phương đạo hữu? Không ngờ các ngươi cũng tới sớm như vậy." Hai người trung niên đi về phía Đông Phương Dạ Minh, thoắt một cái đã đến nơi và khách sáo nói:
"Đông Phương phu nhân cũng có mặt."
"Phong Tri đạo hữu, Uy Nhạc đạo hữu." Đông Phương Dạ Minh khách sáo nói:
"Hai vị nhận được tin nhanh như vậy sao?"
Mộc Cận chỉ là nhẹ nhàng gật đầu không nói tiếng nào, nàng không biết những người này, cho nên thể hiện phép lịch sự cơ bản là được.
"Đúng lúc ta và Uy Nhạc đạo hữu đang ở gần đây, có thể nói là tận mắt nhìn thấy vật kia rơi xuống, trên đường lại nghe được một chút tin tức, nên trực tiếp tới xem thử.
Nhưng mà có chút lo lắng." Phong Tri đạo nhân lắc đầu, nhẹ giọng nói.
Bọn hắn đều là trưởng lão trong môn phái của mình, tuy nhiên, chỉ là môn phái bậc trung mà thôi.
Tương đương với Đông Phương gia.
Nhưng mà tương lai của những người này lại không giống như là Đông Phương Dạ Minh.
Tất cả mọi người biết, Đông Phương Dạ Minh tuyệt đối có thể bước vào thất giai Nhập Đạo.
Nên cũng không dám tỏ ra tự cao tự đại đối với hắn.
Hơn nữa đối phương còn là tộc trưởng, những người này cũng không ai dám tự cao tự đại.
"Lo lắng?" Đông Phương Dạ Minh không hiểu lắm:
"Đạo hữu có thể nói rõ hơn được không?"
"Quan hệ giữa Đông Phương đạo hữu và Lục gia không tầm thường, vậy thì có thể nói một chút về cấp bậc thế lực của Lục gia không?" Uy Nhạc ở bên cạnh, mở miệng hỏi.
"Mạnh hơn so với Đông Phương gia của ta." Đông Phương Dạ Minh nói.
Đây là sự thật.
Tộc trưởng Lục gia cũng mạnh hơn so với tộc trưởng Đông Phương gia là hắn.
Hắn - Đông Phương Dạ Minh có thiên phú siêu việt, ngộ tính kinh người.
Thế nhưng ở trước mặt của Lục tộc trưởng, gần như là bị đè ép dưới mặt đất.
Đó chính là cái đồ biến thái.
Sở dĩ hắn chọn ban đêm tới, không thông báo với người của Lục gia, ngoại trừ tạo bất ngờ cho con gái, vẫn còn có hai lý do khác.
Một là, tránh cho muội muội của hắn tự mình xuống bếp làm tiệc chiêu đãi, thứ hai là, không muốn bị Lục tộc trưởng kéo đi so tài.
Nếu nhẹ thì bị gãy xương, nặng thì phải nằm liệt giường.
Đặc biệt là hắn nghe nói rằng Trà Trà vẫn luôn gây ra họa.
Ai, bản thân mình là anh vợ, lại không thể thu xếp tốt.
"Thật sự là mạnh hơn so với Đông Phương gia, nhưng cũng chỉ mạnh hơn Đông Phương gia mà thôi." Phong Tri đạo nhân nhìn Đông Phương Dạ Minh nói:
"Đông Phương đạo hữu có lẽ không nhìn thấy cửa đá cũng không biết rõ ràng được, trên cửa kia có hai chữ, táng thần.
Không ai biết hai chữ này có ý nghĩa như thế nào, nhưng tất cả mọi người biết thứ này không tầm thường.
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy cánh cửa kia.
Càng có thể tận mắt thấy rõ sự đặc biệt của cánh cửa.
Đông Phương đạo hữu nghĩ xem, một số thế lực hàng đầu, bọn họ sẽ không động lòng sao?"
"Nhất là Trùng Cốc.
Nghe nói gần đây, Trùng Cốc gặp phải một kiếp nạn từ trên trời rơi xuống, tài nguyên có phần thiếu thốn, nếu như bọn họ đoạt được cánh cửa này, gần như là có thể lắp đầy tất cả hao tổn.
Đông Phương đạo hữu cảm thấy đối mặt với mấy thế lực hàng đầu này, Lục gia có thể làm cái gì?" Uy Nhạc đạo nhân cũng mở miệng nói thêm vào.
Đây chính là điều đáng thương của kẻ yếu.
Cho nên bọn hắn cũng không xem trọng Lục gia.
"Cánh cửa kia được công khai ra ngoài, có lẽ là Lục gia cố ý từ bỏ." Phong Tri đạo nhân suy đoán nói.
Đông Phương Dạ Minh và Mộc Cận nghe vậy thì sửng sốt một chút.
Bọn hắn có quen biết với Lục gia, cho nên tin tức nhận được sẽ khác với những người này.
Đặc biệt là Đông Phương gia được hồi sinh như thế nào, bọn hắn rõ mồn một.
Bóng dáng của Lục gia Đại trưởng lão, bọn hắn đã từng gặp một lần.
Cái cảm giác kia khiến cho người ta không thể nào quên.
Còn Trùng cốc, bọn hắn cũng biết, chính là bị Lục gia Đại trưởng lão chém một kiếm.
Tuy nhiên, bọn hắn không thể nói ra những điều này.
Chỉ có thể thuận theo câu chuyện của bọn họ.
"Nói như vậy, hai vị là lo lắng không bao lâu nữa, cửa đá sẽ đổi chủ?" Đông Phương Dạ Minh hỏi.
"Đúng vậy, cho dù chúng ta có nghiên cứu được chút ít, cũng có thể bị những người kia diệt khẩu.
Vả lại, ở chỗ này chưa chắc là an toàn, Lục gia công khai sẽ dẫn tới không ít cường giả, đến lúc đó, Lục gia căn bản không trấn áp được." Uy Nhạc đạo nhân thở dài.
Đông Phương Dạ Minh và Mộc Cận liếc nhau một cái, hai người cùng im lặng.
Bọn hắn cảm thấy, có cho những thế lực hàng đầu kia một trăm cái lá gan, cũng không dám làm bậy ở Lục gia.
Đây chính là khác biệt.
Càng là cường đại càng e ngại Lục gia.
Mà ở khoảng giữa thì thường không xem trọng Lục gia.
Thoáng chốc bọn hắn đã đi tới Thu Vân tiểu trấn.
Nhưng vừa mới đi vào Thu Vân tiểu trấn, bầu trời lại bất chợt xuất hiện một nguồn khí tức.
Khí tức này cực kỳ mạnh mẽ, mạnh tới nỗi khiến cho tim của người ta phải đập nhanh hơn.
Đông Phương Dạ Minh trước tiên nhìn về phía bầu trời.
Phong Tri và mọi người cũng là ngẩng đầu nhìn lại.
"Đây, đây là xảy ra chuyện gì vậy?"
"Cường giả, cường giả thật sự, bọn hắn cũng tới, chỉ một đêm cũng không thể chờ được."
Đông Phương Dạ Minh cau mày, hắn kéo Mộc Cận đến sát bên cạnh mình.
Hắn thấy thật khó hiểu, rốt cuộc là ai tới Lục gia, mà lại mạnh mẽ như vậy, chỉ là khí tức cũng đã khiến hắn lạnh người.
Sau khi khí tức này xuất hiện, một vệt ánh sáng theo đó mà thắp sáng không trung, một cánh cửa đang từ từ mở ra.
Khi cổng không gian xuất hiện, một luồng khí tức dồi dào cũng theo đó mà cuồn cuộn tràn ra.
Ầm!
Trên không trung, giống như có sấm sét nổ giữa trời quang.
Toàn bộ khu vực Lục gia đều bị sức mạnh dồi dào này đánh thức.
Ngủ ở công viên, Cẩu Tử và Bất Diệt Tiên Nhân ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nhíu mày.
"Tiên đỉnh, rất gần với thời kì hoàng kim của ta." Bất Diệt Tiên Nhân hơi kinh ngạc nói.
"Hừ! Hắn thật đáng chết.
Địa bàn của Cẩu gia ta là nơi hắn có thể càn rỡ?
Bản đại gia dùng công phu tru lên vài tiếng, hắn sẽ lạnh." Cẩu Tử nằm rạp trên mặt đất khinh thường nói.
Đương nhiên, nó không có ý định xông lên la hét.
Nó cũng biết được phần nào về sức mạnh của Nha Đông Tiên Nhân ở thời kì hoàng kim.
Mà đúng lúc này, trên không trung của Thu Vân tiểu trấn lập tức xuất hiện màn ánh sáng, trong nháy mắt đã mang tất cả ảnh hướng trái chiều ngăn cách.
Tuy nhiên, người có tu vi cao, vẫn có thể cảm giác được khí tức đáng sợ kia.
Màn sáng này là để bảo vệ người có tu vi yếu và người bình thường trong Thu Vân tiểu trấn.
--------------
Dịch: MB