Ầm ầm!
Trong lúc bất chợt, Nhã Nguyệt bị tiếng vang đánh thức, ở trong lòng nảy sinh một cảm giác sợ hãi, trực tiếp khiến cho tim nàng đập thình thịch.
Cảm giác này làm nàng theo phản xạ mà muốn run rẩy.
Nhưng cảm giác này đến nhanh đi cũng nhanh.
"Oa Oa ! Mẫu thân, mẫu thân."
Nhã Lâm đang nhắm mắt lại và gào khóc ở ngay bên cạnh của nàng.
"Không có việc gì, không có việc gì, tỷ tỷ ở đây."
Nhã Nguyệt lập tức vỗ về Nhã Lâm, dịu dàng dỗ dành nàng chìm vào giấc ngủ.
Đáng mừng là Nhã Lâm không có bị giật mình nữa, trẻ nhỏ đúng là dễ dụ.
Nhìn thấy Nhã Lâm bình tĩnh trở lại, Nhã Nguyệt nhẹ nhàng thở ra.
"Thùng thùng!"
Lúc này đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.
"Nhã Nguyệt?" Là giọng nói của Mộ Tuyết.
Nghe được tiếng của Mộ Tuyết, Nhã Nguyệt lại thở phào một hơi, sau đó không kịp mặc áo choàng đã đi mở cửa.
"Mộ Tuyết tỷ." Sau khi mở cửa, Nhã Nguyệt đã thấy Mộ Tuyết đứng ngay cửa ra vào, trên người đang mặc một bộ váy tiên.
Nhã Nguyệt hơi ngạc nhiên, Mộ Tuyết tỷ còn chưa ngủ sao?
Vẫn đang mặc quần áo ban ngày.
"Bị dọa sao? Nhã Lâm có ổn không?" Mộ Tuyết hỏi.
Nàng trước tiên cảm nhận được luồng khí tức kia, sau đó âm thầm dùng sức mạnh bao bọc lấy tiểu viện, vì vậy mới có vẻ như là chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt.
"Nhã Lâm đã ngủ thiếp đi, Mộ Tuyết tỷ biết xảy ra chuyện gì không?" Nhã Nguyệt cảm thấy hơi kỳ lạ.
Nàng vẫn cảm thấy sợ hãi khi nhớ lại cảm giác vừa rồi.
"Đi ra xem thì biết." Mộ Tuyết nhẹ nhàng nói.
Nhã Nguyệt hơi ngạc nhiên.
Sau đó đi theo Mộ Tuyết ra ngoài sân.
"Nhìn lên bầu trời." Giọng nói của Mộ Tuyết vang lên.
Nhã Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên, những gì trông thấy khiến nàng ngây ngẩn cả người.
Trên bầu trời có một màn ánh sáng, bên ngoài màn sáng có một tia sáng, chỉ là nhìn thấy tia sáng này thôi nàng cũng đã cảm thấy thật khủng bố.
Giống như là vực sâu thăm thẳm muốn nuốt chửng mọi thứ, lại tựa như bầu trời không thể chạm tới lại sắp sụp xuống.
"Đây.... Đây là cái gì?" Nhã Nguyệt chưa bao giờ thấy qua cảnh tượng như thế này, nàng có chút hoảng sợ.
"Ồ! Biểu tẩu, Nhã Nguyệt biểu muội, các ngươi cũng tỉnh?" Trà Trà từ tiểu viện bên cạnh đi qua.
"Trà Trà tỷ? Ngươi không sợ sao?" Nguyệt hơi kinh ngạc khi nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của Trà Trà.
"A? Ban đêm không ngủ được tiểu di sẽ không trách ta." Đông Phương Trà Trà đi vào trong sân, nói.
"Ta nói là trên trời." Nhã Nguyệt chỉ chỉ lên trên trời, nói.
Đông Phương Trà Trà nhìn thoáng qua, sau đó nói:
"Cái này à, để ta cởi khăn che mắt nhìn xem, thấy rõ ràng chút."
Đông Phương Trà Trà cởi khăn che mắt, nhìn về phía chân trời, ánh mắt của nàng trực tiếp xuyên thấu màn sáng, thậm chí nhìn thấu bên trong cửa không gian.
Ầm!
Khoảnh khắc nhìn vào bên trong cửa không gian, trong đầu của Đông Phương Trà Trà tựa như nổi lên bão tố.
"Ai nha, tiêu rồi, không thể thức đêm."
"Soạt" một cái, đầu óc quá tải đã ngất xỉu.
Đông Phương Trà Trà cứ như vậy ngã trên mặt đất.
Nhã Nguyệt là nhìn thấy Đông Phương Trà Trà ngã xuống, nàng giật nảy mình.
"Trà Trà tỷ." Nhã Nguyệt lập tức chạy tới đỡ lấy Đông Phương Trà Trà.
Sau đó nhìn về phía Mộ Tuyết tỷ, muốn biết nguyên nhân.
Mộ Tuyết ngồi ở bên bàn đá, cười nói:
"Không cần lo lắng, chỉ là ngất đi mà thôi.
Ánh mắt của Trà Trà là đặc biệt, nàng có thể nhìn thấy những thứ người khác không thấy được, có thể gặp được những sự tồn tại mà người khác không thể gặp.
Nhưng mà tu vi quá yếu nên không chịu nổi, dễ dàng bị ngất xỉu."
Nhã Nguyệt: "..."
Vì vậy mà Trà Trà tỷ phải dùng khăn che mắt.
. . .
Nhị trưởng lão đứng trên quảng trường của Lục gia nhìn lên bầu trời, ánh mắt của nàng dừng lại trên cánh cửa không gian.
"Theo suy đoán, thì mạnh hơn Thái Dương Thần ở thời kì hoàng kim.
Minh Thổ cũng không thua kém gì nhiều so với Thần Chúng.
Theo tình hình trước mắt, thì có phần mạnh hơn."
Nhị trưởng lão tự lẩm bẩm, nàng không để ý vị cường giả này.
Sẽ có người ra tay.
Điều mà nàng muốn làm là, dựa vào phương hướng đối phương dùng để đi tới đây, đi tới Minh Thổ một chuyến.
. . .
Lục Cổ và Đông Phương Lê m tự nhiên cũng là nhìn lên bầu trời.
"Nhị trưởng lão và mọi người không có ngăn cách tất cả khí tức, xem ra là muốn cho những người từ bên ngoài vào trấn cũng nhìn thấy." Đông Phương Lê m nói.
"Chắc là nhìn không hiểu đâu, để xem vị cường giả này có thể kiên trì bao lâu." Lục Cổ nói.
Hắn cũng không để ý, không có ai dám làm càn ở khu vực Lục gia.
Nếu có, thì hắn sẽ làm nó biến thành không có.
"Hình như gặp được loại tình huống này, con trai đều không ở nhà.
Nếu như ở nhà lại còn chứng kiến được, ngươi nghĩ hắn có vểnh cái đuôi lên tới trời không?" Đông Phương Lê m nói.
Lục Cổ lắc đầu, nói:
"Khả năng ngất xỉu tương đối lớn hơn."
Đông Phương Lê m: "..."
. . . . .
Người của Lục gia cũng không thèm để ý chuyện này, nhưng ở trong trấn nhỏ, trong lòng của rất nhiều người vừa mới tới đều rất là sợ hãi.
"Ta đã nói mà, chắc chắn sẽ có những thế lực hàng đầu nhòm ngó tới cửa đá, thực lực như Lục gia căn bản không gánh nổi."
"Đây cũng quá nhanh đi? Đều chưa được một đêm."
"Có lẽ là lo lắng 'đêm dài lắm mộng', ai có thể cướp vào tay trước, người đó thắng."
"Lục gia xui xẻo."
"Tai bay vạ gió, Lục gia chỉ là vật hi sinh trong cuộc tranh đoạt giữa các thế lực lớn."
"Vậy chúng ta thì sao?"
"Chuẩn bị tâm lý thật tốt, chỉ cần chạy nhanh, chắc không có vấn đề."
Trong khi bọn hắn mở miệng nói chuyện, có tiếng bước chân từ bên trong cánh cửa không gian truyền đến.
Cộp!
Cộp!
Theo tiếng bước chân vang lên, lực lượng đáng sợ lại tiếp tục xông ra, những người vốn đang có thể mở miệng nói chuyện, trong lúc nhất thời đều không thể mở miệng nữa.
Không khí giống như một ngọn núi lớn, ngọn núi này đè ép bọn họ không thể nào nói chuyện.
Tu vi càng cao càng cảm nhận rõ ràng hơn.
Đây chính là cái uy của cường giả, còn chưa ra mặt, đã ép tất cả mọi người khó mà động đậy.
Nhân vật khủng bố như thế, sao Lục gia có thể chống lại được?
Kiều Càn cũng nhìn lên bầu trời, cái cảm giác tim đập nhanh kia, khiến cho hắn nhận ra bản thân nhỏ bé.
"Khó trách Lục Thủy vẫn luôn làm một thiếu gia vô dụng, tu chân giới, cường giả nhiều lắm."
Lục Thủy cũng chưa từng để cho người ta biết được thực lực thật sự của mình.
Sao hắn lại dám ra mặt được?
Khiêm tốn, thích hợp với một tên thiếu gia vô dụng, nghe theo sự sắp đặt của gia tộc mà thành thân.
Mới là con đường hắn phải đi.
Hắn nghĩ kỹ rồi, phải sống cho tốt.
Ầm!
Lực lượng trong khí tức lại tăng thêm một phần.
Lúc này, rất nhiều người đều thấy được, một bóng người từ trong cửa không gian đi ra.
Sự xuất hiện của hắn như là mặt trời chói chang, làm ánh mắt của tất cả mọi người đau nhói.
Bóng dáng của hắn như là một dãy núi vô tận, áp chế tất cả mọi người khó mà động đậy.
Đây chính là thực lực của hắn, lực lượng này, vô số người trong tu chân giới đều khó mà với tới được.
Sát Ngấn Điện Chủ đứng trên vùng trời của Lục gia, nhìn xuống khu vực Lục gia.
Hắn phát hiện tọa độ người kia cho hắn, vậy mà không có bất cứ vấn đề gì, và còn chính xác hơn tọa độ của bọn hắn rất nhiều, căn bản không có thời gian cho Lục gia chuẩn bị.
Đây là muốn mượn tay của hắn đối phó Lục gia sao?
Sát Ngấn Điện Chủ cũng không thèm để ý điều này, hắn chỉ cần đạt được mục đích là được.
Sát Ngấn điện chủ đứng sừng sững ở trên không, hắn lấy ra một thanh kiếm, đặt ở phía trước người, hai tay nhẹ nhàng khoác lên trên chuôi kiếm.
Sau đó hắn mở miệng, giọng điệu hùng hồn nói:
"Người của Lục gia, không tới đón tiếp bổn điện chủ sao?"
Tiếng nói rơi xuống, một nguồn lực lượng mạnh mẽ không gì sánh được cũng trút xuống theo, giống như muốn trực tiếp nghiền nát toàn bộ Lục gia.
Đòn đánh tùy ý này có thể làm cho xung quanh Thu Vân tiểu trấn bị hủy hoại ngay lập tức.
Vợ chồng Đông Phương cau mày nhìn xem tất cả, quá mạnh, mạnh mẽ đến nỗi bọn hắn không cách nào tưởng tượng.
Sự sợ hãi hiện rõ trên gương mặt của Phong Tri đạo nhân và Uy Nhạc đạo nhân.
Một khi lực lượng đáng sợ này rơi xuống.
Bọn hắn chắc chắn phải chết.
Nhưng bọn hắn không thể làm gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn lực lượng này rơi xuống.
Bọn hắn nhỏ bé, như cá nằm trên thớt, mặc người chém giết.
Dịch: MB