Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 717 - Chương 717: Đạo Tối Cao, Kiếm Đạo Vô Thượng. 2

Chương 717: Đạo Tối Cao, Kiếm Đạo Vô Thượng. 2 Chương 717: Đạo Tối Cao, Kiếm Đạo Vô Thượng. 2

Những ai đang ngẩng đầu lên, đều cảm thấy sợ hãi, nỗi tuyệt vọng quanh quẩn trong đầu của bọn họ, không thể xua tan được.

Ngay khi lực lượng này sắp hạ xuống, không biết có phải là ảo giác hay không.

Tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy một trận gió nhẹ thoáng qua.

Cơn gió này ở khắp mọi nơi, mỗi người đều cảm nhận được nó, nhưng không có ai để ý tới nó.

Mà khiến cho tất cả mọi người khó có thể tin chính là, nơi cơn gió thổi qua, tất cả lực lượng đều theo đó biến mất, sức mạnh đáng sợ kia chỉ như một làn khói xanh, không thể ngăn nổi cơn gió quét tới.

Lực lượng khiến cho tất cả mọi người tuyệt vọng, đã biến mất trên bầu trời Thu Vân tiểu trấn, chỉ trong khoảnh khắc.

Cảm giác được lực lượng đã biến mất, mỗi người đều nhìn lên bầu trời, có chút bối rối.

Bọn hắn căn bản không biết là chuyện gì xảy ra.

Lực lượng tới, rồi trong chốc lát thì biến mất.

"Lại, lại có cường giả ra tay?"

"Nơi này đã thật sự biến thành chiến trường của cường giả, sớm biết như vậy thì lại đợi thêm vài ngày hẳn tới."

Rất nhiều người đều thầm kinh ngạc.

Không có người sẽ xem trọng Lục gia.

Ngay lúc này, một nguồn lực lượng đột nhiên xuất hiện, lực lượng này giống như một tia sáng chiếu vào trong mắt của tất cả mọi người.

Cảm nhận được ánh sáng vô hình này, trong nháy mắt, người tu chân ở bên trong Thu Vân tiểu trấn đều lấy làm kinh ngạc.

Bọn hắn vô thức quay đầu nhìn lại.

Là phương hướng của Lục gia.

Bọn hắn có thể rõ ràng cảm giác được, từ nơi đó, có một người đang đi về phía bên này.

Như là một nhân vật đi ra từ bên trong vô tận, nguồn gốc của lực lượng kia cũng dường như là vô tận, không thể đo lường hay so sánh.

Là Đạo Tối Cao.

"Đây, đây lại là nhân vật khủng bố nào nữa?"

"Ta, ta vừa vặn cảm thấy giống như Đạo Tối Cao."

"Cảnh giới gì có thể khiến người ta sinh ra loại ảo giác này?"

"Hắn, hắn là người của Lục gia?"

"Điều đó không có khả năng? Làm sao Lục gia có thể có nhân vật đáng sợ như vậy?"

Mỗi một giọng nói đều đang run rẩy, đó là vì sợ hãi khi nhìn thấy Đạo Tối Cao.

Bọn hắn không tin người này sẽ là người của Lục gia.

Nếu như Lục gia có nhân vật khủng bố cỡ này, thì sao có thể chỉ là thế lực ở mức trên trung bình thôi?

Đã sớm sánh vai với các thế lực đỉnh cấp rồi.

Người bình thường tự nhiên là không tin, nhưng mà một số cường giả thường xuyên chú ý khu vực Lục gia, đương nhiên là biết ai sắp đi ra.

Xảo Vân tông, một chỗ bên hồ, một người phụ nữ mặc váy tiên hoa lệ, đang nhìn về phía chân trời.

Đây là một người phụ nữ có nhan sắc chim sa cá lặn, nét mặt của nàng mang theo ý cười, khi nàng nở nụ cười, những đóa hoa trong hồ dường như càng cố gắng nở rộ hơn.

Người phụ nữ này chính là Xảo Vân tông - Ngưng Hạ.

Lúc này Ngưng Hạ rất có hứng thú gọi Hồng Tố tới.

"Lão tổ, sao vậy?" Hồng Tố đứng sau lưng Ngưng Hạ hiếu kỳ mở miệng.

"Nhìn về phương hướng của Lục gia , đoán xem là ai mà gan dạ như vậy." Trong giọng nói của Ngưng Hạ cũng pha chút ý cười.

Nàng phát hiện cũng không tính sớm.

Là lực lượng của Đại Đạo Thiên Thành kinh động đến nàng.

Nói thật, nàng thật sự khâm phục người kia.

Hồng Tố cảm thấy khó hiểu nên nhìn qua, sau đó thì ngây ngẩn cả người.

"Đại Đạo Thiên Thành?" Hồng Tố có chút ngạc nhiên.

"Ừm, nếu như ta không có đoán sai, chắc là mạnh hơn nhiều so với Thái Dương Thần ở thời kì hoàng kim." Ngưng Hạ mở miệng nói.

"Thái Dương Thần ở thời kì hoàng kim?" Hồng Tố ngạc nhiên, đó là lực lượng đáng sợ như thế nào?

Lão tổ có thể ngăn lại hay không đều là vấn đề?

"Đó là ai? Hắn muốn đối địch với Lục gia?" Hồng Tố có rất nhiều câu hỏi.

"Người của Minh Thổ, thật sự là nắm một mẫu ba đất rồi tự xem mình là vua, tưởng rằng có thể hoành hành toàn bộ tu chân giới." Ngưng Hạ nói khẽ.

Nhưng nói thật, nàng rất khâm phục lòng can đảm của đối phương.

"Người của Minh Thổ?" Hồng Tố có chút bất ngờ.

Vì sao người của Minh Thổ lại đi ra khỏi Minh Thổ?

"Nhìn xem đi, đúng lúc có thể biết được giới hạn cao nhất của Lục Vô Vi rốt cuộc là ở đâu." Ngưng Hạ mở miệng nói.

Không riêng gì Ngưng Hạ, những người khác cũng đều trước tiên bắt được lực lượng của Lục Vô Vi.

Bên trong Khổ Hải Phật Môn, Tâm Hỏa Cổ Phật niệm câu phật hiệu, thở dài nói:

"Thời đại mới mở ra, Minh Thổ cuối cùng vẫn không cam tâm làm kẻ vô danh.

Có vẻ như hắn biết nội dung của Sách Khải Huyền, muốn cho chúng ta chú ý, để cho vị kia có thể thuận lợi xuất thế."

Lục Thủy không phải người kia, bọn hắn vì tranh thủ thời gian, cho nên từ trước tới giờ mới không hạ đòn sát thủ với Lục Thủy.

Thậm chí muốn bảo vệ hắn.

Nhưng mà muốn làm cho cục diện rối loạn, Lục Thủy nhất định phải chết.

. . .

"Biết nội dung của nửa phần trên thì như thế nào?

Thật sự cho rằng có thể vây công Lục gia?

Nếu như đơn giản như vậy, chúng ta cần phải chờ đợi sao?

Nhưng đi trước mở đường thay cho chúng ta cũng tốt." Bên trong lãnh địa Ma tu, Tiên Đình Chiến Thần nhìn lên bầu trời khinh thường mở miệng.

"Lực lượng ở cấp bậc Chủ thần, người của Minh Thổ rất mạnh, đúng lúc có thể biết rõ tình hình của Lục Vô Vi, cũng không biết vị này có thể kiên trì bao lâu." Băng Hải Nữ Thần nhìn về phía chân trời, nàng cũng đang đợi.

. . .

Lúc này tất cả mọi người đều nhìn về phương hướng của Lục gia, tất cả mọi người có thể cảm giác bên kia có một người đi ra.

Nhưng mà trông đi qua, lại không thấy gì cả.

Hắn tồn tại, nhưng người ở bên trong Thu Vân tiểu trấn không thể nhìn thấy sự tồn tại của hắn.

Sự tồn tại đặc biệt này là gì vậy?

Không có ai biết, nhưng mà khí thế khi đối phương ra sân quá phô trương.

Khiến cho người ta theo phản xạ mà nhìn qua.

Đương nhiên là Sát Ngấn Điện Chủ cũng nhìn về phương hướng của Lục gia.

Hắn híp mắt nhìn vào vị trí trống rỗng kia, cảm nhận đầu tiên ở trong lòng chính là mạnh mẽ.

Hắn sẽ không khinh địch, nhưng cũng không e ngại.

Hắn là người mạnh nhất trong Minh Thổ Thập Điện, hắn tin rằng mình có đủ thực lực để đánh trận chiến này, dù đối phương có là ai đi nữa.

Nếu không thì làm sao có thể phục hưng Minh Thổ?

Làm sao có thể chống lại áp lực của các điện chủ khác, thành công đi ra Minh Thổ?

Sát Ngấn Điện Chủ nhìn xem phương hướng của Lục gia, ngay khi hắn thành công đối diện với bóng dáng kia, trên không trung.

Giọng nói trầm thấp từ chỗ của hắn vang lên:

"Minh Thổ Thập Điện, Sát Ngấn."

Sát Ngấn Điện Chủ, trên người mặc áo giáp đen kịt, nhưng hắn đứng giữa đêm khuya khoắt lại vô cùng chói mắt.

Hắn đứng ở nơi đó, như là nắm trọn bóng tối ở trong tay, làm cho người ta không thể khinh thường.

"Lục gia trưởng lão, Lục Vô Vi." Giọng nói từ tốn truyền ra từ trên không của Lục gia.

Không thể phân biệt được nơi phát ra của âm thanh.

Nhưng tất cả mọi người có thể cảm giác được, đối phương đang đứng trên bầu trời Lục gia, hắn giống như một tia sáng vô hình.

Có thể nhìn chăm chú vào nó, nhưng không thể dò xét.

Mà nghe được giọng nói này thì tất cả đều ngẩn ra trong chốc lát.

Lục gia thật sự có nhân vật đáng sợ như vậy?

Bọn họ không thể tin được, hình như là chưa nghe thấy bao giờ.

Nếu như Lục gia thật sự có nhân vật đáng sợ như vậy, vì sao bọn họ chỉ là một thế lực trung đẳng?

Bọn hắn không thể nào hiểu được.

Nhưng mà tất cả đang xảy ra ở ngay trước mắt.

Đối phương chính là trưởng lão của Lục gia.

Nhưng mà bọn hắn vẫn không hiểu, Minh Thổ Thập Điện lại là cái gì?

Nếu mang ra so sánh, với các cường giả thuộc thế lực hàng đầu mà họ biết, thì hoàn toàn không cùng cấp bậc.

Điều duy nhất có thể biết đến, người kia rất mạnh, chắc chắn là không thua kém cường giả mạnh nhất của bất cứ thế lực hàng đầu nào.

Sát Ngấn Điện Chủ không để ý đến người phía dưới, tuy nhiên, hắn chợt cảm giác được khí tức không gian, có ai đó ở ngay dưới mí mắt hắn, muốn lợi dụng tọa độ của đường hầm không gian mà hắn để lại.

"Một cái cửu giai, không đáng lo lắng." Sát Ngấn điện chủ không có để ý.

Cho dù trong đại quân của hắn không có cửu giai, nhưng mà bọn họ cộng lại, cũng không phải một cái cửu giai có thể so sánh được.

Hiện tại, tất cả lực chú ý của hắn đều đặt lên trên người của Lục gia trưởng lão.

Sát Ngấn Điện Chủ nhìn xem Lục Vô Vi, dưới chân bắt đầu ngưng tụ ra lực lượng đen kịt, lực lượng này hóa thành thực chất tạo thành một cái bục.

Sau đó hắn cắm thanh kiếm đang cầm trong tay lên bục.

Dịch: MB

Bình Luận (0)
Comment