Một giọng nói vô cùng hùng hồn vang lên trong tâm trí của hắn.
Trong nháy mắt đó, ma tu Cát An cảm giác mình bị một ngón tay này bao trùm, mọi thứ đều tối sầm lại.
Sinh mệnh đang lụi tàn.
"Phù "
"Phù "
Ma tu Cát An đang ngồi tại chỗ đột nhiên thở dốc.
Hắn cúi đầu, trên trán rịn ra rất nhiều mồ hôi lạnh.
"Tiền bối cảm thấy thế nào? Bởi vì là ở sân nhà của ta, cho nên có vẻ không được chân thật.
Nếu như là thực chiến, sẽ không dễ dàng như vậy.
Thật ra, thực lực của chúng ta không chênh lệch nhiều, chỉ là ta có thể khắc chế Hắc Phong Pháp của tiền bối." Giọng nói của Lục Thủy truyền vào trong tai của ma tu Cát An.
Rất bình tĩnh, không có đắc ý, cũng không có kiêu ngạo.
Ma tu Cát An thầm khó chịu một chút, người trẻ tuổi này, quá mạnh, mạnh đến mức người ta không thể nào hiểu được.
"Thật sự rất mạnh." Cuối cùng ma tu Cát An chỉ nói được câu này.
"Hai tháng sau ta sẽ thăng lên lục giai, bằng vào thực lực của ta, tiền bối cảm thấy để cho ta mua bảo hiểm sẽ thua thiệt sao?
Hơn nữa, chỉ cần thương thế của ta khôi phục trong vòng một tháng, vậy thì cũng không tính.
Nói thật, cho đến hiện tại, dù bị thương nặng hơn nữa, ba ngày ta đã có thể khôi phục như lúc ban đầu." Lục Thủy tiếp tục nói.
Ma tu Cát An nhất thời không muốn nói chuyện.
Hai tháng sau sẽ có thể thăng lên lục giai?
Hắn xác định, đây không phải là người.
Người sẽ nói ra những lời này sao?
Không tồn tại, đó căn bản không phải người nói.
"Ta từ chối." Yên lặng trong chốc lát, ma tu Cát An không chút do dự lựa chọn từ chối.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thủy, nghiêm túc nói:
"Dựa vào thực lực của tiểu hữu, và trình độ yêu nghiệt, trên lý thuyết là sẽ không xảy ra chuyện bị trọng thương.
Nhưng mà tiểu hữu cũng đang không ngừng chào hàng chính mình, muốn mua một phần bảo hiểm.
Điều này nói rõ tiểu hữu biết trong vòng một năm này chính mình chắc chắn sẽ bị trọng thương, hơn nữa là rất lâu không khỏi.
Nhìn như đang phòng ngừa chu đáo, tuy nhiên, mưa to gió lớn đang ở trước mắt.
Muốn tránh cũng không được, tránh cũng không thể tránh.
Chẳng qua là tiểu hữu muốn lừa gạt một phần bảo hiểm từ chỗ của ta mà thôi.
Những suy đoán trên, tiểu hữu có đồng ý không?"
Lục Thủy: "..."
Hơi gấp gáp rồi.
Cuối cùng, ma tu Cát An rời đi.
Lục Thủy chỉ mua được phiếu bảo hiểm gia tăng lực lượng.
Đương nhiên, vé không gian riêng biệt, có tiền cũng có thể mua.
Đối phương không có tỏ vẻ không bán.
Chân Võ và Chân Linh cũng là nhìn xem Lục Thủy, bọn hắn rất ngạc nhiên, là ai sẽ làm cho thiếu gia bị thương.
Mà còn là thật lâu không khỏi.
Bọn họ đã tận mắt nhìn thấy tốc độ phục hồi chấn thương của thiếu gia rồi.
Đó chính là chuyện trong nháy mắt.
Nhưng mà điệu bộ của thiếu gia lại tỏ vẻ như đang thật sự đề phòng cái gì.
Hay là trước kia đã bắt đầu đề phòng, giống như thiếu gia đã thấy được kết quả bị trọng thương.
Tuy nhiên, kết cục này đến cùng là cái gì, là ai mang tới.
Chân Võ và Chân Linh không được biết.
Hỏi chắc chắn là không dám hỏi.
Lục Thủy cảm thấy hơi đáng tiếc, trên thực tế thật là chia 5:5, hắn chính là muốn mua thử.
Sau đó hắn không tiếp tục suy nghĩ chuyện này.
Sắp đến Lục gia.
—— ——
Trên đường phố, Sơ Vũ và Kiếm Lạc đang đi về phía ngoài trường học.
"Tại sao muốn đến Căn tin ăn?" Kiếm Lạc hỏi.
Cũng không phải cảm thấy khó ăn, mà là luôn nghe nói khó ăn.
"Thật ra ta cũng không muốn, nhưng ta phát hiện một chuyện quan trọng." Sơ Vũ nhìn xem Kiếm Lạc nói.
"Chuyện gì?" Kiếm Lạc hỏi.
"Bọn họ đưa ngươi đến chỗ của ta, mà không có đưa tiền sinh hoạt." Sơ Vũ cảm thấy những người kia quá đáng.
Điều này chẳng khác nào làm cho cuộc sống vốn không giàu có của hắn, lại càng trở nên tồi tệ hơn.
"Cầm." Kiếm Lạc trực tiếp lấy ra một viên linh thạch ngũ phẩm đưa cho Sơ Vũ.
Để khỏi bị nói rằng mình ăn không ở không.
"Linh thạch?" Sơ Vũ nói xong, lấy ra một viên linh thạch cửu phẩm, lại nói:
"Thấy không?
Ta không thiếu linh thạch, ta thiếu tiền sinh hoạt."
Nhìn thấy linh thạch cửu phẩm, Kiếm Lạc nhíu mày lại:
"Một cái tam giai mang theo một viên cửu phẩm, rời nhà đi ra ngoài chết như thế nào cũng không biết, nhất là còn lấy ra khoe khoan.
Người ngu xuẩn xưa nay không bao giờ quyết định mình ngu xuẩn."
Sơ Vũ cũng không thèm để ý, mà là mang linh thạch thu vào, nói:
"Tóm lại, ở chỗ này không dùng đến linh thạch."
"Ta trở về gọi điện thoại cho ca của ta." Kiếm Lạc thu hồi linh thạch nói.
"Lại nói, ca của ngươi luyện kiếm cần độc thân, ngươi luyện đao cũng cần độc thân." Sơ Vũ nghĩ tới điều gì.
"Vì sao?" Kiếm Lạc không rõ.
"Có người trong lòng, như vậy thì tâm sẽ loạn, mà tâm loạn thì đao sẽ chậm." Sơ Vũ nói.
Kiếm Lạc nhìn Sơ Vũ một chút, nói:
"Có bệnh."
Sau đó bọn họ đi về phía cổng chính.
Nhưng vừa mới đi đến cổng chính, bọn họ lại phát hiện, nơi này không có bất kỳ ai.
Tình huống này không bình thường.
Kiếm Lạc vận dụng lực lượng, thử xông phá loại hoàn cảnh này.
Nàng biết, khẳng định là lại tiến vào lĩnh vực của vị tiền bối kia.
Nhưng không có kết quả.
"Nhớ kỹ ngươi là câm điếc." Sơ Vũ nói với Kiếm Lạc, và đi về phía phòng bảo vệ.
Nghĩ đến lại phải gặp vị tiền bối kia.
Đùi nói, Thiên Cơ tiền bối.
Kiếm Lạc liếc mắt nhìn về phía Sơ Vũ, không nói một lời.
Cái tên viết tiểu thuyết này đúng là có bệnh, trở về sẽ nhắn lại cho truyện của hắn.
Chúc hắn sớm ngày thành thái giám.
Trong phòng an ninh vốn chỉ có một bảo an, chính là đại thúc trung niên mà lần trước Sơ Vũ bọn họ nhìn thấy, lúc này hắn còn đang ăn mì tôm.
Bên cạnh còn có mấy cái bánh mì cắn dở, tựa hồ dùng để ăn kèm.
Cũng không biết mùi vị thế nào.
"Đại thúc không gọi thức ăn ngoài sao?" Sơ Vũ đi đến cửa ra vào của phòng an ninh hiếu kỳ hỏi một câu.
Mì tôm nào ngon được như thức ăn ngoài.
Mà nếu ăn thứ này nhiều, ngửi thấy liền muốn nôn, hắn đã từng tự mình trải qua.
Đó là một đoạn năm tháng nghĩ lại mà kinh.
Hắn cũng không hiểu, bản thân là một tam giai trong tu chân giới, không có việc gì mỗi ngày ăn mì tôm làm gì.
Có thể là vì trải nghiệm cuộc sống.
Tốt, chính là nghèo.
Hắn có thể hiểu được những người kia, khi còn bé muốn ăn mì tôm, trưởng thành chỉ có thể ăn mì tôm.
Bảo an đại thúc đang ăn mì tôm, ngẩng đầu nhìn Sơ Vũ và Kiếm Lạc, sau đó nuốt mì vào trong miệng, mở miệng nói:
"Tiền lương 2000, đủ để ăn thức ăn ngoài nào đây?"
"Không có bạn gái, thân thể của tu chân giả làm bằng sắt, nhưng giày vò hay là có bệnh, tiền tiết kiệm ra cuối cùng đưa cho học y.
Đầu óc còn không dùng được so với việc viết tiểu thuyết." m thành của Kiếm Lạc đột nhiên truyền từ bốn phương tám hướng đến.
Sơ Vũ và bảo an đại thúc lập tức quay đầu nhìn về phía Kiếm Lạc.
Vẻ mặt Kiếm Lạc cũng kinh hoảng, nàng theo bản năng che miệng của mình.
Thế nhưng rất nhanh nàng liền ý thức được vấn đề ở đâu:
"Ta không nói chuyện."
"Đại thúc không cần để ý, Kiếm Lạc bởi vì nguyên nhân vẻ ngoài, đầu óc Tiên Thiên có chút thiếu hụt, gần đây mới vừa quen chữ lại không hiểu cách nói chuyện, bệnh câm điếc cũng vừa mới được trị khỏi.
Đúng rồi, lần này đại thúc tìm chúng ta là có chuyện gì?" Sơ Vũ nhìn bảo an đại thúc cảm thấy cần phải nói đến chính sự.
Vẻ mặt Kiếm Lạc lúng túng đứng ở bên cạnh Sơ Vũ.
Ý nghĩ trong lòng đột nhiên bị phóng ra, nàng muốn tìm một cái động chui vào.
"Các ngươi nói mì tôm ba khối năm ăn ngon, hay là mì tôm năm khối tiền ăn ngon hơn?" Bảo an đại thúc ăn mì tôm hỏi.
Về phần nói đến Kiếm Lạc, có vẻ như hắn không để ý chút nào.
"Thức ăn ngoài ăn ngon hơn." Sơ Vũ không chút do dự mở miệng.
Bảo an đại thúc nhìn Sơ Vũ, sau đó nói:
"Còn nhớ rõ thù lao ta nói không?"
"Đại thúc sẽ không định dùng mì tôm làm thù lao đó chứ? Vậy ta chọn loại năm khối tiền." Sơ Vũ lập tức nói.
Thù lao gì đó, đương nhiên phải chọn đáng tiền hơn.
Không cần phải tiết kiệm tiền cơm.
Gần đây bởi vì có Kiếm Lạc gia nhập, sinh hoạt của hắn có chút gian nan.
Tiền thù lao còn chưa phát, duy trì hai tháng không là vấn đề.
Đó là hắn dùng cơ duyên đổi lấy.
Dịch: MB