Nhìn hai người kia, Mộ Tuyết đi tới.
"Các ngươi đang làm gì vậy?" Mộ Tuyết đi đến bên cạnh tiểu nữ hài kia hỏi.
"Bánh bao, ca ca bánh bao." Tiểu nữ hài kia nói với Mộ Tuyết.
"Mua cho ca ca ngươi?" Mộ Tuyết ngồi xuống hỏi tiểu nữ hài.
Tiểu nữ hài gật đầu lặp lại câu nói kia:
"Ca ca bánh bao."
Mộ Tuyết sờ lên đầu tiểu nữ hài, nói:
"Mau trở về đi thôi, gần đây đừng đi ra ngoài."
Mộ Tuyết đã thấy, ca ca tiểu nữ hài đang chạy tới.
Xem ra là phát hiện muội muội nhà mình không có, đang đi tìm.
Chờ ca ca tiểu nữ hài kia tới đón tiểu nữ hài đi, Mộ Tuyết mới nhìn Lâm Hoan Hoan nói:
"Ngươi chạy tới nơi này thế nào?"
Lâm Hoan Hoan cúi đầu nói:
"Tiền đủ ngồi xe đến nơi đây."
Mộ Tuyết: "..."
"Còn đang đào hôn?"
Lâm Hoan Hoan gật đầu, sau đó giải thích nói:
"Lúc đầu bọn họ đều đuổi tới nơi này, chỉ là tối hôm qua có vẻ như xảy ra biến cố to lớn, bọn họ đột nhiên không thấy nữa.
Nghe nói nơi này có tồn tại cực kỳ cường đại, những người kia không dám ở nơi này làm càn.
Cho nên ta dự định đi làm ở đây."
Lục Thủy ở một bên nghe, tối hôm qua hẳn là Đại trưởng lão ra tay, hù doạ những người kia.
Vừa mới nãy hắn thấy có vài người có trạng thái không tốt lắm.
Tối hôm qua Đại trưởng lão ra tay có vẻ như ảnh hưởng tới không ít người.
"Sau đó chờ bắt về thành hôn?" Mộ Tuyết tò mò hỏi.
Lâm Hoan Hoan gật đầu.
Đúng vậy, nàng đã không có cách nào chạy trốn nữa.
Nếu đến bắt một lần nữa, lấy thực lực của nàng, căn bản không có khả năng đào tẩu.
Trước đó đều là trò vặt.
Lại đến hẳn là làm thật.
Mộ Tuyết không nói chuyện, mà quay đầu nhìn Lục Thủy mỉm cười.
Lục Thủy liền biết Mộ Tuyết đang suy nghĩ gì.
Chỉ là hắn không nhìn, cười có làm được cái gì?
Đáng tiền không?
"Lục thiếu gia, cho ta mượn một ít linh thạch." Mộ Tuyết nói xong lộ ra nụ cười xán lạn.
Một mặt chờ mong, phảng phất từ trước tới giờ không lo lắng sẽ bị cự tuyệt.
"Chỉ một viên tam phẩm." Lục Thủy ném linh thạch ra.
Không có cách nào, hành vi theo bản năng.
Chính hắn cũng không hiểu, vì sap Mộ Tuyết có thể làm hắn phạm quy như thế.
"Tạ ơn Lục thiếu gia." Mộ Tuyết vẫn mang theo ý cười.
Vẻ mặt Lục Thủy không biểu tình, lựa chọn không nhìn.
Mộ Tuyết quay đầu nhìn về phía Lâm Hoan Hoan, giao linh thạch cho nàng, nói:
" u khi nhận tiền lương thì đưa ta cũng được."
"Được." Lâm Hoan Hoan thu linh thạch, không phải chết đói rồi.
"Đúng rồi, tại sao Mộ tiểu thư lại ở chỗ này?" Lâm Hoan Hoan có chút hiếu kỳ.
"Bởi vì nơi này là địa bàn nhà ta." Lục Thủy mở miệng nói.
"Ừm, gần đây ta đều ở nơi này." Mộ Tuyết gật đầu.
"Nửa năm sau, Mộ tiểu thư muốn đến nơi này?" Lâm Hoan Hoan có chút ngoài ý muốn.
Nơi này giống như rất bình thường.
Nhưng rất nhanh nàng lại cảm thấy không đúng, hình như có người nói nơi này có cường giả siêu cấp.
Nếu như là thật, vậy trong này không phải có thế lực rất cường đại?
Tốt, một tu chân giả nho nhỏ như nàng cũng không hiểu, chờ lát người hỏi rõ ràng.
Thế nhưng tối hôm qua sao nàng không có cảm giác được cường giả siêu cấp nào?
"Ừm, sang năm sau vẫn ở nơi này." Mộ Tuyết gật đầu, nàng xác thực muốn gả cho Lục Thủy, sau đó định cư ở chỗ này.
Đời này đều ở nơi này.
Hoặc là nói, Lục Thủy ở nơi nào, nàng ở chỗ đấy.
Nghĩ như vậy, Mộ Tuyết liền đến gần Lục Thủy.
Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết , mặc cho Mộ Tuyết dựa tới gần.
Lộc cộc ~
Lâm Hoan Hoan vốn định nói gì đó, nhưng bụng lại vang lên âm thanh.
"Đi mua đồ ăn đi." Mộ Tuyết nói khẽ.
Sau đó Lâm Hoan Hoan liền cáo biệt Lục Thủy và Mộ Tuyết, nàng muốn đi mua bánh bao.
Chủ yếu là tiện nghi.
Mộ Tuyết và Lục Thủy không có lưu lại quá lâu, một đường đi đến Lục gia.
"Các nàng ở chỗ Mộ tiểu thư sao?" Trở lại Lục gia, Lục Thủy mở miệng hỏi.
Hắn chỉ đương nhiên là hai muội muội của Mộ Tuyết.
Dù sao cũng có đồ vật muốn giao cho các nàng.
"Hẳn là ở, không biết Trà Trà có mang theo các nàng chạy loạn không." Bản thân Mộ Tuyết cũng không quá xác định.
Chuyện này Lục Thủy có thể lý giải, Đông Phương Tra Tra có thể chạy không thấy tăm hơi ở Lục gia.
Không phải là trốn đi luyện đại chiêu bí mật gì đó, mà là đang thám hiểm trên đường, nếu không phải là đang thắp hương cho các loại linh khí.
Cũng không biết nàng nghĩ như thế nào.
Đương nhiên, Lục Thủy càng không thể nào lý giải, tại sao khí linh lại yêu thích Đông Phương Tra Tra thắp hương cho chúng nó.
Bởi vì náo nhiệt sao?
"Ta gọi điện thoại hỏi một chút." Mộ Tuyết lấy điện thoại di động ra nói.
Lục Thủy không nói gì thêm, chỉ đứng ở bên người chờ Mộ Tuyết.
Rất nhanh Mộ Tuyết nhận được đáp án:
"Trà Trà nói đang chờ chúng ta trở về ăn cơm chiều."
"Đến nơi mẹ ta?" Lục Thủy có chút hiếu kỳ.
"Là chỗ ở của ta." Mộ Tuyết nói.
Lục Thủy một chút cũng không hiểu, làm sao lại đến nơi của Mộ Tuyết ăn cơm rồi?
Bình thường không phải đến chỗ của cha mẹ hắn sao?
Chỉ là Lục Thủy không hỏi thêm nữa, mà là đi theo Mộ Tuyết đến chỗ ở của nàng.
Vừa đến gần, hắn đã ngửi được mùi thơm.
"Phòng bếp thay người rồi?" Lục Thủy không cảm thấy phòng bếp nhà bọn họ có thể làm ra mùi thơm này.
Mộ Tuyết lắc đầu không nói chuyện.
Rất nhanh bọn họ liền đi vào.
Vừa vào đã thấy Đông Phương Trà Trà ngồi ở vị trí trước, trước nàng bày một bàn đồ ăn, sắc hương vị đều đủ.
Còn có hai món ăn có thể phát sáng.
Nhã Lâm và Nhã Nguyệt cũng đang ngồi, ngay bên người Đông Phương Trà Trà.
"Chị dâu, các ngươi trở về rồi, nhanh lên, đồ ăn đã sắp lạnh." Đông Phương Trà Trà phất tay với Lục Thủy và Mộ Tuyết.
Nhã Nguyệt và Nhã Lâm cũng lên tiếng chào hỏi.
Lục Thủy đi vào ngồi xuống, hắn có chút hiếu kỳ, chỉ là không hỏi, dự định thử đồ ăn trước.
Chờ Mộ Tuyết cũng ngồi xuống, Đông Phương Trà Trà lập tức nói:
"Tốt, người đã đông đủ, có thể ăn rồi."
Nhìn thấy Trà Trà tỷ đã bắt đầu ăn, Nhã Lâm cũng cầm lấy đũa gắp thức ăn, nàng nhịn rất lâu rồi.
Lục Thủy cũng cầm lấy đũa kẹp đồ ăn, lập tức bỏ vào trong miệng.
Hắn ăn tương đối cẩn thận, chủ yếu là lo lắng mẹ hắn đùa hắn.
Nhưng luôn cảm giác mẹ hắn không làm được đồ ăn thế này, mặc kệ là kiểu dáng hAy mùi thơm, đều không phải trình độ mẹ hắn có thể so sánh được.
Sau đó Lục Thủy bỏ đồ ăn vào trong miệng, rất nhanh hắn cũng có chút kinh ngạc.
"Đây là đồ ăn do ai làm?"
Thức ăn này có trình độ còn siêu hơn do phòng bếp làm.
Phòng bếp cũng không có thực lực này.
"Là mẫu thân làm." Đông Phương Trà Trà lập tức đáp.
"Đúng là sáng nay cha mẹ Trà Trà có tới." Mộ Tuyết giải thích.
Trong lòng Lục Thủy có chút bất đắc dĩ, đều là mẹ, làm sao khác biệt lại lớn như vậy.
Dịch: MB