Lục Thủy cảm giác đây là bữa ăn ngon nhất mà hắn ăn được từ trước đến nay.
Mẹ hắn không thể nào đạt được cảnh giới này.
Đương nhiên, Lục Thủy cũng không thèm để ý, bởi vì hắn có Mộ Tuyết, không cần ăn com của mẹ hắn.
Thực sự không được hắn có thể không ăn.
Trừ phi cha mẹ hắn nhớ tới hắn.
Nhưng bình thường sẽ không nhớ ra.
Nhất là gần đây có vẻ như bọn họ còn muốn sinh thêm hai đứa, nếu sinh ra muội muội, đứa con trai như hắn có khả năng có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Cơm nước xong xuôi, trời còn sớm, Lục Thủy giao Tuyết Sơn Vô Căn Thủy cho hai muội muội của Mộ Tuyết:
"Làm thể nào để ấp các ngươi hẳn cũng đã biết."
Nhã Nguyệt và Nhã Lâm lập tức gật đầu: "Tạ ơn tỷ phu."
Lục Thủy không nói gì, hắn không phản đối cách gọi của những người này.
Tiếp đó quay đầu nhìn Mộ Tuyết:
"Vậy không làm phiền Mộ tiểu thư nữa."
"Lục thiếu gia muốn đi Tàng Kinh các?" Mộ Tuyết biết Lục Thủy vẫn còn chưa qua trừng phạt kỳ.
Lục Thủy gật đầu, Tam trưởng lão muốn nghiệm chứng hắn đọc sách có thu hoạch ra sao, không vượt qua kiểm tra khẳng định sẽ bị trừng phạt tiếp.
"Vừa hay ta muốn đi ra ngoài một chút, tiện đường với Lục thiếu gia." Mộ Tuyết nói.
"Đúng rồi, Lục thiếu gia chờ ta." Nói xong Mộ Tuyết liền chạy vào phòng, không biết là lấy cái gì.
Rất nhanh Lục Thủy đã thấy Mộ Tuyết đi ra, thế nhưng không thấy nàng cầm theo món gì, vậy nàng vừa đi vào làm gì?
"Đi thôi." Mộ Tuyết nói.
Lục Thủy không nói gì thêm, cùng Mộ Tuyết rời đi.
Đông Phương Trà Trà và Nhã Nguyệt Nhã Lâm giả vờ bản thân mình không có ở hiện trường.
Vẫn luôn giữ yên lặng.
Thẳng đến Lục Thủy bọn họ ra ngoài, các nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
"Nếu chúng ta quấy rầy Mộ Tuyết tỷ và tỷ phu thì sẽ như thế nào?" Nhã Nguyệt hiếu kỳ hỏi một câu.
"Sẽ vị phạt đứng." Đông Phương Trà Trà lập tức nói.
Nhã Nguyệt: "???"
"Phạt đứng sẽ như thế nào?" Nhã Lâm tò mò hỏi.
"Sẽ khóc." Đông Phương Trà Trà rất tự tin đáp.
Nhã Lâm suy nghĩ một chút, cảm thấy thật đáng sợ.
…
"Lục thiếu gia muốn ở Tàng Kinh một lát sao?" Trên đường đến Tàng Kinh các, Mộ Tuyết hỏi.
Lục Thủy nhìn về phía trước nện bước bộ pháp, hắn có thể cảm nhận được Mộ Tuyết đang ngay cạnh bả vai hắn:
"Hẳn là phải ở trong chốc lát, không biết Tam trưởng lão dự định sẽ nghiệm chứng sở học mấy ngày nay của ta như thế nào."
Mộ Tuyết cũng không nghĩ ra được làm sao để nghiệm chứng Lục Thủy học được cờ vây thế nào, đại khái Tam trưởng lão rất tức giận đi.
Chẳng qua chỉ là trừng phạt đọc sách ở Tàng Thư các mà thôi, đối với Mộ Tuyết mà nói không có bất cứ vấn đề gì, nàng có thể đến Tàng Kinh các bồi Lục Thủy bất cứ lúc nào.
"Cái này cho Lục thiếu gia." Mộ Tuyết lấy ra một cái hộp, sau khi đưa hộp cho Lục Thủy mới tiếp tục nói:
"Có thể để ăn khuya."
Lục Thủy nhận hộp, nhận ra là điểm tâm, có lẽ còn là đồ ngọt.
Ăn khuya bằng món này không sợ sâu răng sao?
Hắn vẫn có chút nhận biết với việc đau răng, lần trước đã từng đau rồi.
Đều là do cha hắn hố.
Chưa từng gặp ai làm cha như thế.
"Làm lúc sáng sớm, xem như tạ lễ." Mộ Tuyết đứng ở bên cạnh Lục Thủy nhẹ nhàng nói.
Về phần cám ơn cái gì, dĩ nhiên không phải tạ ơn giúp đỡ mang nước về.
Mà là tạ ơn Lục Thủy yêu thích chính mình.
Chưa từng giữ lại.
Tạ ơn Lục Thủy để nàng yêu thích, chưa từng bị thương.
Lục Thủy nhìn điểm tâm này, cảm giác đây không phải tạ ơn hắn mang nước.
Mộ Tuyết sẽ không tạ ơn cái này, bởi vì đó là hắn chuyện nên làm.
Về phần đến cùng là tạ ơn cái gì, Lục Thủy không thèm để ý.
Bởi vì chuyện Mộ Tuyết tạ ơn, khẳng định là chuyện hắn nguyện ý, là chuyện hắn hướng tới.
"Hương vị rất thơm." Sau khi Lục Thủy nhận hộp điểm tâm, ngửi thấy một mùi thơm thanh đạm.
Nghe Lục Thủy nói, Mộ Tuyết sợi tóc gỡ bên tai, xích lại gần ngửi một cái, nói:
"Là mùi Lộ Hoa, loại hoa này hộp thơm không lấn át được."
"Thật sao?" Nhìn thấy Mộ Tuyết lui trở về, Lục Thủy mới mở miệng nói:
"Mộ tiểu thư cảm thấy hoa gì thì thơm nhất?"
"Hương hoa?" Mộ Tuyết suy tư nói:
"Ừm, hẳn là Nghê Ám Hoa dưới biển sâu, loài hoa đó vừa ra biển sâu sẽ nở rộ hương hoa, mặc dù không nồng, nhưng mùi thơm lại thơm nhất, ta chưa từng ngửi được có đóa hoa nào thơm hơn loài hoa đó."
Hoa đó là do Lục Thủy hái cho nàng.
Khi đó một mặt thần bí, nói muốn dẫn nàng đi xem một đồ vật.
Cuối cùng lại hái lên một đóa Nghê Ám Hoa từ dưới biển sâu.
Chỉ là cuối cùng lại thả trở về, bởi vì không thể lộ ra ánh sáng.
Nhìn vẻ mặt Mộ Tuyết thành thật suy nghĩ, Lục Thủy chỉ lắc đầu cười cười nói:
"Nào có hoa gì, có thể so sánh với mùi hương của Mộ tiểu thư?"
Nhìn thấy Mộ Tuyết hơi kinh ngạc, Lục Thủy lại cầm lấy cái hộp, tiếp tục nói:
"Ta nói mùi thơm, là mùi trên người Mộ tiểu thư.
Mà không phải mùi Lộ Hoa gì đó."
Nghe Lục Thủy nói, Mộ Tuyết ngơ ngác đứng ở nơi đó nhìn Lục Thủy.
Tâm tình, đương nhiên rất cao hứng.
"Mộ tiểu thư đi làm việc của riêng mình đi." Lục Thủy không cho Mộ Tuyết thời gian phản ứng liền trực tiếp đi về hướng Tàng Kinh các.
Dù sao nhanh đến.
Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy đi về phía trước, không đi lên cùng.
Chỉ là trên mặt từ từ lộ ra nụ cười.
"Tốt, lúc đánh ngươi sẽ đánh ít đi một quyền, chỉ đánh 9999 quyền." Mộ Tuyết suy nghĩ trong lòng.
Chỉ là vừa mới nghĩ tới đây, nàng liền nhìn thấy Lục Thủy đang đi đột nhiên ngừng lại.
Sau đó quay đầu nhìn nàng.
"Đúng rồi, Mộ tiểu thư nhớ kỹ trả lại linh thạch." Nói xong Lục Thủy tăng tốc bước chân rời đi.
Lần này Mộ Tuyết mỉm cười, nhìn thấy Lục Thủy đi xa, nàng mới quay đầu đi về chỗ mình ở.
"Bổ sung một quyền, đây là nợ nần."
…
Lục Thủy đi ở trên đường nhỏ, Tàng Kinh các ngay ở phía trước.
Lúc này hắn đương nhiên sẽ không biết Mộ Tuyết đang suy nghĩ gì.
Nhưng đại khái đã đoán được.
Nhưng hắn không thèm để ý, đến lúc đó thừa dịp Mộ Tuyết không chú ý, tìm laptop, để ánh lửa chiếu sáng đường xá hắc ám là đủ.
"Nàng đặt hộp này ở chỗ nào nhỉ?" Lục Thủy nhìn hộp điểm tâm không nhỏ có hơi kinh ngạc.
Vừa mới nãy Mộ Tuyết vào nhà hẳn là cầm cái này, thế nhưng hắn không thấy Mộ Tuyết mang ở trên người.
Sau đó Lục Thủy không thèm để ý cái này.
Về phần mùi thơm, hắn nói là sự thật.
Ngửi quen thuộc nhất, thích nhất, khẳng định là mùi trên người Mộ Tuyết.
Nghê Ám Hoa gì, căn bản không có khả năng so sánh với Mộ Tuyết.
Đó là hắn tra được từ trên một bản cổ tịch, dùng một vài thủ đoạn đặc biệt tìm ra cho Mộ Tuyết xem.
Thời điểm đó Mộ Tuyết rất dễ dụ.
Hiện tại khó mà nói.
Tuổi đã cao.
Nghĩ tới đây Lục Thủy đột nhiên nhìn bốn phía, sau đó nhẹ nhàng thở ra.
Sau khi hắn đi tới Tàng Kinh các, trực tiếp đi lầu ba.
Lúc đến lầu ba, Lục Thủy nhìn thấy Khô Thụ lão nhân đã ngồi ở vị trí lầu ba, hẳn là đang chờ hắn.
"Thiếu gia, ngươi đã đến, dựa theo Tam trưởng lão phân phó, hi vọng thiếu gia có thể phối hợp việc nghiệm chứng học tập." Khô Thụ lão nhân đi đến bên cạnh Lục Thủy cung kính nói.
Đối với cái này, Lục Thủy không có lý do cự tuyệt nào:
"Ngay ở chỗ này?"
"Đúng vậy, hôm nay trừ tộc trưởng, không có người nào có thể lên lầu ba." Khô Thụ lão nhân nói.
Lục Thủy hơi kinh ngạc, chỉ vì để hắn khảo thí mà phong luôn lầu ba.
"Tại sao không phải lầu bốn?" Lục Thủy cảm thấy lầu bốn mới sẽ không ảnh hưởng đến người khác.
Mà Khô Thụ lão nhân có tư cách lên lầu bốn.
"Dù sao cũng là thời gian thiếu gia khảo thí, lầu bốn không ảnh hưởng tới người khác khuyết thiếu đầy đủ cảm giác nghi thức.
Tam trưởng lão phân phó." Khô Thụ lão nhân nói.
Lục Thủy: "..."
Dịch: MB