Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 739 - Chương 739: Mộ Tuyết Cảm Thấy Có Thể Đánh Lục Thủy Ít Đi Một Quyền 2

Chương 739: Mộ Tuyết Cảm Thấy Có Thể Đánh Lục Thủy Ít Đi Một Quyền 2 Chương 739: Mộ Tuyết Cảm Thấy Có Thể Đánh Lục Thủy Ít Đi Một Quyền 2

Hắn không có gì đáng nói, đại khái là Tam trưởng lão bị chọc tức, đuổi người trong Tàng Kinh các đi.

Không có việc gì lại đặt sách cờ vây ở lầu ba.

Chỉ là quyển sách kia xác thực đáng giá đặt ở lầu ba.

Cũng không phải có tác dụng gì, mà là quyển sách kia đến từ thời kỳ Viễn Cổ, là bản thật.

Mà không phải viết tay.

Gia nhập tìm kiếm một tên tuổi.

"Thụ lão dự định thi thế nào?" Lục Thủy ngồi vào vừa nói.

Vấn đáp mà thôi, với hắn mà nói không có bất kỳ ảnh hưởng gì, mặc kệ hỏi cái gì hắn cũng có thể trả lời.

Lấy số lượng kiến thức của Thụ lão, làm sao cũng không có khả năng hỏi khó hắn.

Chớ nói chi là liên quan tới cờ vây.

"Xin mời thiếu gia hoàn thành bài thi này." Khô Thụ lão nhân lấy ra một bài thi đặt ở trước mặt Lục Thủy.

"Đây là bút của thiếu gia." Khô Thụ lão nhân còn rất thân mật chuẩn bị bút.

Lục Thủy có hơi ngoài ý muốn, lại là thi viết.

Xem ra là Tam trưởng lão muốn xem.

Nhưng thi viết cũng không làm khó được hắn.

Sau đó Lục Thủy bắt đầu thẩm đề.

Nhìn bài thi này có thể ra đề gì cho hắn.

Đề thứ nhất: Bàn cờ vây có tất cả bao nhiêu giao lộ?

"361 cái." Lục Thủy chỉ suy nghĩ sơ đã biết.

Chỉ là đề cờ vây bình thường như thế, cái này rất đơn giản.

Đề thi thứ hai: Tiểu Mục Thủ Giác cũng gọi là góc gì?

Lục Thủy: "???"

Thứ đồ gì đây?

Đề thi thứ ba: Góc thủ loại hình thường gặp có cái gì?

Có cái gì?

Đạo thứ tư đề: Các loại kiếp có cái nào?

Tam Cửu Kiếp? Phượng Tiên Kiếp? Long Hán Kiếp? Công Đức Lượng Kiếp? Cửu Thiên Vô Lượng Kiếp?

Lục Thủy lần lượt nhìn xuống.

Cuối cùng bút của hắn không nhắc lên nữa, trả bài thi lại cho Khô Thụ lão nhân, vẻ mặt không chút thay đổi nói:

"Ra liên quan tới tu chân à."

Những đề này bọn chúng không xứng.

Khô Thụ lão nhân nhận lấy bài thi, yên lặng thu vào.

Sau đó lấy ra một bài thi hoàn toàn mới.

Phảng phất đã sớm biết được kết cục.

Lục Thủy tiếp nhận bài thi mới, phát hiện rốt cục cũng nhìn hiểu được đề.

Ví dụ như lần đầu tiên độ kiếp cần phải chú ý những gì.

Chú ý khí chất là được.

Không phải vậy thì thiên kiếp sẽ rất khó xử.

Nhìn thấy Lục Thủy hững hờ làm bài thi, Khô Thụ lão nhân nói khẽ:

"Thiếu gia, tối hôm qua xảy ra một số việc, hình như có người đánh chủ ý lên đầu thiếu gia."

Kỳ thật hắn rất muốn biết, có phải thiếu gia bại lộ rồi kho.

Nếu như bại lộ, hắn phải cân nhắc thuyết phục Lục Thủy, để mấy vị trưởng lão biết.

Để tránh xảy ra bất trắc.

"Ngươi nói chính là Minh Thổ Thập Điện Sát Ngấn?" Lục Thủy điền lên đề, hỏi.

"Thiếu gia đã biết chuyện này?" Khô Thụ lão nhân có chút ngoài ý muốn.

"Để Chân Võ đến hỏi chuyện tối hôm qua, hiện tại còn không chưa báo cáo với ta." Lục Thủy nhìn bài thi nói.

"Vậy thiếu gia làm sao biết được?" Khô Thụ lão nhân hiếu kỳ hỏi.

"Bởi vì việc này vốn do ta làm, sở dĩ Minh Thổ Sát Ngấn có thể vào Lục gia, là bởi vì ta cho hắn tọa độ.

Cho nên việc hắn đến, ta rõ ràng hơn bất kỳ ai" Lục Thủy thuận miệng đáp.

Lục Thủy tùy tiện nói, nhưng Khô Thụ lão nhân nghe giật nảy mình.

"Thiếu gia, đây là vì sao?"

Hắn không thể nào hiểu được Lục Thủy muốn làm gì.

Chẳng lẽ thiếu gia có tâm lý phản nghịch rất lớn, ưa thích mang phiền toái cho gia tộc như vậy?

Lục Thủy nhìn đề chuyển bút trong tay, tùy ý nói:

"Bởi vì Minh Thổ đại quân vốn tới giết ta, lúc nhận được tin tức, ta liền đi qua.

Ai biết thực lực vị Sát Ngấn điện chủ này mạnh như vậy, chỉ có thể để hắn tìm đến Đại trưởng lão."

Đầu óc Khô Thụ lão nhân có chút loạn, giết thiếu gia?

Tại sao?

Mà thiếu gia thế mà đơn thương độc mã muốn đi đối kháng với Minh Thổ đại quân?

Trong nháy mắt nghĩ đến điều này, Khô Thụ lão nhân nghĩ đến một vấn đề.

Khi đó chỉ có Minh Thổ Sát Ngấn tới, đại quân lớn như vậy đâu?

Khô Thụ lão nhân nghĩ đến một khả năng, nhưng hắn không thể tin được, sau đó có chút kích động hỏi:

"Thiếu gia, Minh Thổ đại quân đâu?"

Lục Thủy quay đầu nhìn về phía Khô Thụ lão nhân, đáp:

"Nếu bọn họ vẫn còn, thì ta trở về thế nào?"

Câu hỏi này rất bình thường, nhưng Khô Thụ lão nhân nghe thấy lại sinh lòng rung động.

Minh Thổ đại quân, yếu hơn nữa cũng không yếu đến nỗi chứ?

Mà thiếu gia bọn họ lấy sức một mình, giải quyết Lục gia Minh Thổ đại quân sắp xâm lấn?

Chỉ để một vị Minh Thổ điện chủ bước vào Lục gia, còn lại để thiếu gia bọn họ giải quyết tất cả?

Giờ khắc này Khô Thụ lão nhân cảm thấy mình ngu xuẩn cỡ nào, thế mà lại cảm thấy thiếu gia phản nghịch.

Đây là bóp chết nguy hiểm ở bên ngoài.

Có thể thiếu gia mới bao nhiêu lớn?

"Tiềm lực của thiếu gia đến cùng đáng sợ đến cỡ nào?" Khô Thụ lão nhân cảm thấy không phải mình đang nhìn một thiếu niên 20 tuổi.

Mà là tiền bối sâu không thấy đáy, mênh mông vô cùng.

Mà thiếu gia đối chiến với Minh Thổ đại quân, trong thời gian này tất nhiên xảy ra kịch chiến mà hắn không cách nào trải nghiệm.

"Chỉ là giao thủ bình thường mà thôi, không cần biểu hiện khoa trương như vậy." Lục Thủy quay đầu lại tiếp tục làm bài thi.

Đề này rất đơn giản, nói rằng gặp một Linh thú Viễn Cổ ngủ say trong di tích, làm thế nào mới thích hợp nhất.

Cái này còn phải hỏi?

Nướng than là thích hợp nhất.

Chân Linh nhóm lửa, Chân Võ nướng.

"Thiếu gia vừa mới nói người của Minh Thổ tới giết thiếu gia, đây là vì sa?" Sau khi Khô Thụ lão nhân khôi phục cảm xúc, hỏi vấn đề quan trọng này.

Về phần thiếu gia nói giao thủ bình thường, hắn lược qua.

Việc này không thể nào.

Thiếu gia nói hời hợt, nhưng trong đó tất nhiên xảy ra đại chiến kinh thiên động địa.

Tuyệt đối không hề có quan hệ với hai chữ bình thường.

Không thể thấy tận mắt thấy, xác thực đáng tiếc.

"Tại sao?" Lục Thủy để cây viết trong tay xuống, nhìn Khô Thụ lão nhân nói:

"Có lẽ là vì để phục hưng Minh Thổ.

Cấp độ càng sâu liền phức tạp, nói ngươi cũng không hiểu."

"Cầm đi đi." Lục Thủy cầm lấy bài thi từ mặt bàn đưa cho Khô Thụ lão nhân.

Hắn đã làm xong.

"Nhanh như vậy?" Khô Thụ lão nhân có chút ngoài ý muốn.

Hắn không thấy Lục Thủy viết bao nhiêu chữ, bài thi này nói thế nào cũng phải viết không ít chữ.

Chỉ là hắn đành tiếp nhận bài thi nhìn sơ qua.

Vừa xem xong, sắc mặt không tốt lắm.

"Thiếu gia, nội dung này có nên sửa một chút không?" Khô Thụ lão nhân có chút bất đắc dĩ.

Lần thứ nhất độ kiếp cần để ý khí chất?

Linh quả ăn ngon liền đáng giá tiền?

Giữa Linh khí và Đạo khí không có khác biệt?

Gặp được Viễn Cổ linh thạch thích hợp nhất thì nướng than?

Đây là đáp án gì?

"Bài thi tiêu chú, dùng trạng thái trước mắt của ta làm tiêu chuẩn, đề mục tiếp theo ta cũng không trả lời lung tung." Lục Thủy mở miệng giải thích.

Trong lúc nhất thời Khô Thụ lão nhân không biết nói cái gì.

Hắn tin.

Nhưng là Tam trưởng lão không tin.

Cuối cùng Khô Thụ lão nhân cũng không nói gì, mà lựa chọn rời đi.

Hắn phụng mệnh làm việc, thiếu gia muốn giao đáp án này, hắn cũng không còn cách nào.

Chỉ có thể để Tam trưởng lão định đoạt.

Chẳng qua có thể biết chân tướng Minh Thổ công kích Lục gia, cũng không tính thua thiệt.

Cái này hẳn có thể nói cho Tam trưởng lão biết.

Minh Thổ là vì phục hưng.

Về phần Minh Thổ Sát Ngấn điện chủ là do thiếu gia cố ý dẫn tới, điều này hắn muốn nói cũng nói không ra miệng được.

Lúc nào mới có thể giải cấm chế này?

Rất nhanh Khô Thụ lão nhân đi tới đại điện.

Tam trưởng lão ngồi trên cùng đại điện, phảng phất vẫn luôn chờ đợi.

"Tam trưởng lão, đây là bài thi của thiếu gia." Khô Thụ lão nhân cung kính nói.

"Như thế nào?" Tam trưởng lão nhìn Khô Thụ lão nhân.

Hắn không đi xem bài thi trước, cần phải chuẩn bị tâm lý.

Hắn không yêu cầu tốt bao nhiêu, nhìn ổn là được.

Có chút tiến bộ cũng có thể.

Dịch: MB

Bình Luận (0)
Comment